Bách Liên Sương bước chân nhanh về phía Lạc Ninh Hinh, cô ta giơ tay lên cao muốn đánh người. Đối với loại người như cô ta, Lạc Ninh Hinh có thể tự đối phó được, cô xoay người né tránh, tay phải vung lên cao, một bạt tay in hằn lên má của Bách Liên Sương.
" Bốp!" Âm thanh sống động hình ảnh chân thật, khiến không ít người há hốc mồm thích thú. Mà Bách Liên Sương một bên mặt đau rát, cô ta đánh người quen thói rồi, lần đầu tiên bị đánh nhất thời không biết phản ứng thế nào.
" Sao nào? Có thấy thích thú không? Ỷ thế hiếp người, bây giờ thử cảm nhận một chút đi!" Lạc Ninh Hinh đôi mắt sắc bén nhìn cô ta, ánh mắt chỉ có căm ghét.
" Tôi đánh chết cô!" Bách Liên Sương lúc này mới nhận ra mình đang bị mất mặt trước nhiều người, cô ta tức giận hét lên rồi lại lao về phía Lạc Ninh Hinh muốn ăn thua đủ.
" Bốp!" Lại một âm thanh khác vang lên, lần này Bách Liên Sương ăn trọn một cú đá vào bụng, mà người ra tay là Vũ Đình.
" Chán sống rồi có đúng không? Cô nghĩ mình đang động vào ai hả?" Vũ Đình trừng mắt nhìn cô ta nói lớn.
Bách Liên Sương cơ thể lăn long lóc dưới sàn nhà, cô ta ôm bụng đau đớn, Vũ Đình ra tay cũng thật mạnh. Chỉ cần kẻ nào muốn động vào Lạc Ninh Hinh, cô nhất định sẽ ăn thua đủ với kẻ đó. Mặc kệ Bách Liên Sương ra sao, Vũ Đình chăm chú nhìn Lạc Ninh Hinh. Bây giờ cô đang mang thai, lỡ như có chuyện gì không hay xảy ra, Vũ Đình cũng không biết ăn nói thế nào với Âu Dương Tư Thần.
" Ninh Hinh, cậu ổn chứ? Lần sau đừng xúc động như vậy, làm mình lo lắng chết đi được!" Thấy Lạc Ninh Hinh vẫn nguyên vẹn, Vũ Đình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
" Giyaaa, hai con tiện nhân khốn nạn! Tao sẽ không tha cho tụi bây đâu!" Bách Liên Sương phẫn nộ rồi cực điểm, cô ta gào lên chỉ thẳng mặt hai người mắng chửi.
" Câm miệng lại đi!" Vệ sĩ của Âu Dương Tư Thần cuối cùng đã đến, hắn đưa tay bịt miệng của Bách Liên Sương rồi lôi đi. Nhìn cô ta bị lôi sền sệt trên đất, mọi người cảm thấy rất buồn cười.
Lạc Bội Sam lúc này ngồi bất động trên đất, cô ta cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai. Điều làm cô ta bất ngờ chính là Lạc Ninh Hinh lại là người giải vây cho mình, đến lúc này cô ta mới cảm thấy ân hận về những chuyện mình đã làm. Sau tất cả, người mà cô ta đã từng ghét cay ghét đắng, lại là người giúp cô ta trong lúc khó khăn.
Lạc Ninh Hinh cũng liếc nhìn Lạc Bội Sam, bộ dáng của cô ta lúc này trông thật tội nghiệp." Khoác vào rồi trở về đi! Đừng ngồi ở đó mãi, sẽ không một ai tỏ ra thương hại cô đâu!" Lạc Ninh Hinh ném cho cô ta áo khoác của mình, rồi nói.
Nói xong, cô quay người cùng Vũ Đình đi vào trong, ở đây cũng hết chuyện náo nhiệt rồi. Lạc Bội Sam hai tay nắm chặt áo khoác, khóe mắt của cô ta cảm thấy chua xót." Lạc Ninh Hinh, cảm ơn chị!" Cô ta lấy hết can đảm để nói, đây là lần đầu tiên cô ta gọi Lạc Ninh Hinh là chị một cách thật lòng.
Lạc Ninh Hinh bước chân chững lại, cô không nghe lầm đi, Lạc Bội Sam vừa gọi cô là chị. Lúc trước khi còn ở Lạc Gia, cô đã mong mỏi biết bao nhiêu tiếng gọi thân thiết này chứ. Hít sâu một hơi, cô lạnh nhạt lên tiếng." Lạc Bội Sam, không cần phải cảm ơn tôi đâu! Nếu như hôm nay không phải cô mà là một người khác, tôi cũng sẽ giúp họ thôi! Bởi vì tôi không muốn trơ mắt nhìn người khác bị bắt nạt, giống như những gì tôi đã từng trải qua! Bất lực và tuyệt vọng, nhưng không một ai dang tay cứu giúp! Tôi đơn giản không phải là người vô cảm giống bọn họ!"
Lạc Bội Sam nhất thời cũng không thốt nên lời, cô ta im lặng, lấy áo của Lạc Ninh Hinh khoác lên rồi đi nhanh ra khỏi trung tâm mua sắm. Mặt mũi nào mà cô ta có thể ở lại đây.
Âu Dương Tư Thần sau khi nghe vệ sĩ thông báo lại, anh đã tức tốc đến trung tâm mua sắm." Bảo bối, em có bị thương ở đâu không? Đột nhiên lại lo chuyện của người khác làm gì, nếu như cô ta làm em và tiểu bảo bối bị thương, anh biết phải làm sao đây?" Sắc mặt Âu Dương Tư Thần lo lắng tột độ, anh nắm tay Lạc Ninh Hinh nói.
" Em không sao mà! Anh quên mình đã dạy cho em võ thuật sao? Có sư phụ tốt như thế, đồ đệ sao nỡ làm người thất vọng được!" Lạc Ninh Hinh phì cười đáp.
" Cô gái ngốc nghếch này, anh chịu thua em rồi! Nhưng lần sau không được như vậy nữa, chỉ cần sai bảo bọn họ là được rồi! Thai nhi trong bụng không muốn em vận động mạnh đâu!" Anh liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh nói.
Đứng trước ánh mắt như muốn giết người của anh, những người vệ sĩ chỉ biết im lặng. Không bảo vệ tốt Lạc Ninh Hinh, lỗi là của bọn họ, anh không một phát bóp chết họ là may mắn lắm rồi. Sau khi đi dạo mua sắm xong, Âu Dương Tư Thần đưa Lạc Ninh Hinh về nhà. Chờ cô ngủ say rồi, anh mới gọi điện thoại cho Du Cảnh.
" Tặng cho Bách Liên Sương một món quà bất ngờ đi! Nhất định phải thật đặc sắc vào!" Anh trầm giọng nói.
_____**To be continued **______