Mục lục
CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Ninh Hinh không biết phải làm sao, cô cứ đứng ngây ngốc, mặc cho mọi người mắng chửi. Một trong những giám khảo không thể chịu nổi, đứng lên đối mặt Lạc Ninh Hinh nói.

" Tôi nghĩ cô nên rời khỏi đây, chúng tôi không hoan nghênh những kẻ đạo nhái như cô."

"Tôi không có...đây là thiết kế của tôi." Lạc Ninh Hinh lắp bắp nói.

" Vậy cô giải thích chuyện này như thế nào?" Một vị giám khảo khác nói, trên tay cầm máy tính bảng, có hình ảnh thiết kế giống hệt thiết kế của Lạc Ninh Hinh, đưa trước mặt cô.

Lạc Ninh Hinh thật sự muốn khóc lắm rồi.

" Tôi không biết, nhưng tôi không đạo nhái thiết kế của ai cả." Lạc Ninh Hinh uất ức nói.

" Tôi cứ nghĩ chọn thiết kế của cô là sáng suốt, nhưng hình như tôi sai rồi!" Vị giám khảo nói tiếp.

Lạc Ninh Hinh bất lực, cô không có gì để nói cả, bởi sự thật trước mắt mọi người, cô là kẻ ăn cắp. Lạc Ninh Hinh lùi về sau hai bước, cô muốn chạy trốn khỏi đây, muốn thoát khỏi miệng lưỡi của người đời, dù cô không làm nhưng mọi thứ đều buộc tội cô, thật sự vô năng a.

Lạc Ninh Hinh xoay người, đang tính bỏ chạy thì Du Cảnh xuất hiện ngăn cô lại, hắn cầm micro ra giữa sân khấu dõng dạc nói.

" Mọi người trước khi muốn mắng chửi Lạc tiểu thư, hãy xem đoạn video trên màn hình trước."

Trên màn hình chính là CEO của thương hiệu nhỏ ShaLa, một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, nghiêm túc nói.

" Xin lỗi mọi người, thiết kế mới này tôi chỉ mua lại từ một nhà thiết kế quen biết, tôi không nghĩ cô ta lại ăn cắp bản thảo của người khác. Chúng tôi sẽ gỡ hết hình ảnh xuống, và sẽ bồi thường cho những người đã đặt hàng."

Mọi người bắt đầu hoang mang khó hiểu, vậy rốt cuộc Lạc Ninh Hinh ăn cắp bản thiết kế của ai?

Du Cảnh mỉm cười tiếp tục nói.

" Tôi cho mọi người xem một thứ nữa!"

Trên màng hình lại xuất hiện một video từ camera, nhưng bây giờ là hình ảnh của Trần Tuệ Tuệ đang lén lút đi vào phòng của Lạc Ninh Hinh ăn cắp bản vẽ.

Trần Tuệ Tuệ nhìn màn hình mặt mày trắng bệch, còn đang muốn tìm Lâm Như Tuyết cầu cứu, thì điện thoại có một tin nhắn gửi đến.

" Cô mà dám khai tôi ra, mẹ cô sẽ chết!" Lâm Như Tuyết đe dọa.

Trần Tuệ Tuệ run đến nổi muốn đánh rơi điện thoại trên tay, phía dưới mọi người bây giờ đã hiểu được mọi việc, họ bắt đầu chĩa mũi dùi vào cô ta. Ban giám khảo nhìn Lạc Ninh Hinh cảm thấy hổ thẹn, họ thật sự là vu oan cho cô.

Trong góc tối, Lâm Như Tuyết mặt mày tàn ác nhìn Lạc Ninh Hinh, tay nắm thành quyền, hận không thể kéo Lạc Ninh Hinh xuống địa ngục.

Trần Tuệ Tuệ còn đang ngây dại trong hậu trường, đã bị người của Du Cảnh lôi lên sân khấu, Lạc Ninh Hinh hít thở một hơi. Cô đi đến bên Trần Tuệ Tuệ.

" Thì ra mọi chuyện là cô hại tôi! Tôi đã làm gì có lỗi với Trần tiểu thư sao?" Lạc Ninh Hinh giọng nói cứng rắn hỏi.

Trần Tuệ Tuệ bây giờ mặt đã tái mét, cô lén liếc nhìn Lâm Như Tuyết đang đứng bên trong.

" Tại sao cô không trả lời tôi đi?" Lạc Ninh Hinh đã cảm thấy phẫn nộ cực điểm, nhìn Trần Tuệ Tuệ gằn giọng.

" Là tôi không ưa cô! Bởi vì cô chính là đối thủ của tôi, tôi muốn chiến thắng. Vì vậy tôi phải hạ gục cô trước." Trần Tuệ Tuệ sợ hãi mẹ mình trong tay Lâm Như Tuyết sẽ bị hãm hại, nên cô ta phải nói dối.

"**BANG**"

Lời vừa nói xong Trần Tuệ Tuệ đã bị Lạc Ninh Hinh cho một bạt tay, Lạc Ninh Hinh tức giận đến run người.

" Cái tát này cô xứng đáng nhận được, vì đã làm chuyện xấu hại tôi."

" Tôi không ngờ, cô lại là loại người như vậy!"

" Một người có tài nhưng không có đức như cô, thật là làm nhục nhã những người thiết kế như chúng tôi. Rồi cô sẽ nhận lại báo ứng thôi!" Lạc Ninh Hinh nhàn nhạt nói thêm.

Lạc Ninh Hinh tuy đã được minh oan, nhưng cô lại không muốn tiếp tục cuộc thi nữa.

" Vì tác phẩm của tôi đã bị công khai trước vòng chung kết, tôi nghĩ mình không có duyên với cuộc thi này, tôi xin phép rút lui." Lạc Ninh Hinh cúi đầu nói với mọi người.

Mọi người khi nãy mắng chửi cô, bây giờ lại tỏ ra thương tiếc, Lạc Ninh Hinh nhanh chóng đi xuống sân khấu. Du Cảnh theo sau cũng hoang mang đi, Âu Dương Tư Thần ra lệnh cho hắn giám sát mọi thứ giúp Lạc Ninh Hinh, nhưng mà hắn lại quên béng đi, mới khiến mọi việc đi xa như vậy. Này để Âu Dương Tư Thần biết được, hắn chắc bị lăng trì a, nếu hắn phát hiện sớm hơn thì tốt rồi.

Lạc Ninh Hinh mệt mỏi rời khỏi sân khấu, cô đu vào thu thập đồ vật của mình, rồi nhanh chân trở về nhà, Du Cảnh chỉ biết đuổi theo cô. Ngồi trên xe, Du Cảnh lấy hết can đảm gọi cho Âu Dương Tư Thần.

" Có chuyện gì?" Âu Dương Tư Thần hỏi.

" Boss xin hãy tha thứ cho tôi, Lạc tiểu thư lại gặp chuyện nữa rồi." Du Cảnh nói như muốn khóc.

..........

" Tôi có nên gửi cậu về, cho Hạo Hiên rèn luyện lại không?" Nghe Du Cảnh thuật lại mọi chuyện, Âu Dương Tư Thần xoa xoa trán nói.

" Boss đừng mà, Hạo Hiên sẽ đày đọa chết người đó, anh ấy đáng sợ lắm...." Du Cảnh còn chưa nói xong, Âu Dương Tư Thần đã ngắt điện thoại của hắn.

Du Cảnh khóc không thành tiếng, nhìn điện thoại bị cắt ngang, lần này không thoát khỏi bị trừng phạt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK