" Ồ, hai người đến rồi à? Chỉ tiếc là kịch hay đã diễn xong cả rồi! Lâm Văn Thành, tôi thật sự hơi thất vọng về anh đấy! Khả năng lãnh đạo đã không tốt thì thôi đi, ngay cả việc bảo quản tài liệu mật cũng làm không được, thì tôi chịu thua anh rồi!" Vị đổng sự lúc nãy lại lên tiếng, ông ta chưa bao giờ thất vọng về Lâm Văn Thành như thế này.
" Cậu có biết những thứ đó quan trọng như thế nào không?" Một vị cổ đông cũng không chịu được mà lên tiếng, trong mắt họ chỉ toàn là bất mãn.
Nghe đến đây Lâm Văn Thành rũ đầu thật thấp, ông ta cũng biết mình đã sai, cho nên cách tốt nhất bây giờ là cúi đầu nhận lỗi." Các vị trưởng bối, tôi thành thật xin lỗi! Ngay lúc này tôi cũng không còn gì để biện minh cho sai lầm của mình cả." Giọng ông ta rất nhỏ.
" Xin lỗi thì được gì chứ? Chúng tôi cũng không dám nhận lời xin lỗi của cậu đâu, dù gì Lâm Thị cũng sắp đổi tên rồi!" Những người ngồi ở đó thở dài lên tiếng. Bọn họ đã ở đây từ lúc Lâm Thị vừa mới chập chững bước vào thương trường, chứng kiến nó mỗi ngày một lớn mạnh, vậy mà bây giờ nó lại tuột dốc như thế này, bọn họ dĩ nhiên cũng sẽ đau lòng.
" Người lúc nãy ở đây với Hứa Vân Du là ai? Làm ơn hãy nói cho tôi biết đi!" Lê Như Nhã sốt ruột không thôi, bà không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
" Là Âu Dương Tư Thần và hôn thê của cậu ấy, bây giờ cô ta cũng chính là người sở hữu cổ phần nhiều nhất. Anh ta đến đây là muốn thông báo chuyện này, từ ngày mai Lạc Ninh Hinh sẽ thay thế Lâm Văn Thành lãnh đạo Lâm Thị." Trợ lý của vị cổ đông kia lên tiếng trả lời. ngôn tình hài
" Cái gì? Cậu không lầm chứ?" Lâm Văn Thành như sét đánh giữa trời quang, ông ta cả kinh hỏi lại.
" Không lầm đâu thưa ngài, hai người họ đã ở đây lúc nãy!" Hắn ta chắc chắn đáp.
Lâm Văn Thành sắc mặt tồi tệ, cuối cùng ông ta cũng hiểu ra bấy lâu nay Lâm Thị bị chèn ép là do ai làm rồi. Chỉ có Âu Dương Tư Thần mới đủ khả năng làm chuyện đó, vậy mà giờ ông ta mới nhận ra điều này.
" Thì ra là hắn!" Ông ta nở nụ cười tự giễu cợt chính bản thân mình, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, cuối cùng lại thua trong tay một thằng nhóc đáng tuổi con mình.
" Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh sao? Cậu ta chắc sẽ biết con gái chúng ta ở đâu!" Lê Như Nhã không từ bỏ, dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi. Bà ấy cảm thấy rất có lỗi, chỉ cần nghĩ đến việc con gái của mình sống thiếu thốn, hoặc bị ngược đãi là tim bà ấy bỗng nhiên thắt lại.
" Văn Thành, chúng ta đi tìm họ đi!" Bà ấy níu lấy cánh tay Lâm Văn Thành nói, ánh mắt tràn đầy hi vọng và mong chờ.
Mà Lâm Văn Thành cả người cứng đờ như tượng gỗ, nghĩ đến chuyện phải cầu xin Âu Dương Tư Thần ông ta lại cảm thấy xấu hổ. Nhưng bọn họ rốt cuộc cũng chỉ có một đứa con gái, ông ta dù có phải quỳ gối cầu xin thì cũng phải đi.
Tòa nhà A.D.
Lạc Ninh Hinh và Âu Dương Tư Thần cũng vừa về đến nơi, cô có chút bất ngờ về chuyện lúc nãy. Anh không có nói đến chuyện cô giữ 51% cổ phần, là cổ đông lớn nhất của Lâm Thị." Tư Thần, tại sao đưa cổ phần của Lâm Thị cho em?" Lạc Ninh Hinh thắc mắc, cô quyết định hỏi anh.
" Bảo bối, em không thích sao? Anh chỉ muốn cho Lâm Gia biết rằng, em không phải là người mà bọn họ có thể khi dễ! Bảo bối của anh, anh còn không nỡ lớn tiếng, bọn họ thì có tư cách gì chứ? Nói một cách đơn giản hơn, anh chỉ muốn giúp em xả giận thôi! Muốn động tới Lạc Ninh Hinh, trước tiên phải hỏi ý kiến của anh." Âu Dương Tư Thần mỉm cười trả lời cô.
Anh đường đường là chủ tịch của Âu Dương Đế Đoàn, há có thể để người khác tùy tiện khi dễ vợ của mình hay sao? Lần này chỉ muốn thị uy một chút thôi, lấy Lâm Gia làm gương để những người khác dẹp bỏ ý định khinh rẻ Lạc Ninh Hinh.
" Nhưng em làm sao có thể điều hành tập đoàn được? Em chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé mà thôi! Cái này là quá sức của em rồi!" Lạc Ninh Hinh trong lòng vẫn lấn cấn không thôi, cô lo lắng nói. Mặc dù cổ phiếu Lâm Thị rớt giá, nhưng nó vẫn cao hơn một số công ty khác. 51% cổ phần anh cũng phải tốn rất nhiều tiền, cô lo mình không kham nổi, khiến tiền của anh bị mất oan.
" Là cổ đông đâu có nghĩa phải gánh vác công ty, tạm thời Khương Bạc sẽ giúp em lãnh đạo Lâm Thị. Em chỉ cần ở nhà yên tâm dưỡng thai, cuối tháng lấy tiền lãi là được. Anh làm sao lại nỡ để em vất vả?" Âu Dương Tư Thần nháy mắt đáp.
Lạc Ninh Hinh lúc này rất buồn cười, cô nhào vào lòng Âu Dương Tư Thần ôm anh thật chặt. Những lúc như thế này ở bên anh cô cảm thấy rất dễ chịu.
" Tiểu bảo bối, con có thể lớn nhanh hơn một chút không?" Anh đặt tay lên bụng của Lạc Ninh Hinh, cảm thấy bụng không có to lên, anh lên tiếng thúc giục.
_____**To be continued **______