" Em ăn nhiều một chút! Những món này tốt cho người bệnh, lúc chiều em chỉ ăn một chút cháo, bây giờ cũng đói đi!" Âu Dương Tư Thần lên tiếng.
" Cảm ơn anh, anh cũng ăn đi!" Lạc Ninh Hinh nói.
" Tôi không thích em cứ khách sáo với tôi như vậy!" Cứ nghe Lạc Ninh Hinh cảm ơn mãi, Âu Dương Tư Thần có chút khó chịu nói.
Lạc Ninh Hinh cũng im lặng, cô không biết phải làm sao. Cô thân thiện thế nào được, khi cô chỉ mới gặp anh có vài lần. Âu Dương Tư Thần thấy nét mặt cô ngượng ngùng, anh cũng không làm khó cô nữa.
Cơm nước xong, Âu Dương Tư Thần lấy thuốc đưa cho Lạc Ninh Hinh. Trước đây chỉ có người khác chăm sóc cho anh, vậy mà bây giờ anh lại chăm sóc cho cô kỹ lưỡng thế này đây. Chờ Lạc Ninh Hinh uống thuốc xong, Âu Dương Tư Thần mới hỏi cô.
" Bây giờ em tính làm sao đây? Em không còn nhà ở, cũng không có tiền, cơ thể lại ốm yếu. Em có thể ở lại đây với tôi!"
Lạc Ninh Hinh trầm lặng một chút, rồi lên tiếng trả lời.
" Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi không thể ở lại đây với anh được! Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, chúng ta lại không có quan hệ gì hết. Tôi không thể ở lại đây!"
Âu Dương Tư Thần có chút thất vọng.
" Em muốn quan hệ gì? Dù gì chúng ta cũng ngủ với nhau rồi, tôi là đàn ông, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
" Cái đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, tôi không trách anh, anh cũng không cần phải để tâm làm gì đâu."
Lạc Ninh Hinh lại từ chối, khiến Âu Dương Tư Thần khổ sở, anh biết bây giờ vẫn còn quá sớm để thuyết phục được cô. Âu Dương Tư Thần nhìn cô cười nhẹ, anh lại nói tiếp.
" Thật là hết cách, đúng là không thể khuyên em ở đây với tôi được mà. Nhưng tôi cũng không thể để em rời khỏi đây, em sẽ sống thế nào khi không có tiền đây?" Âu Dương Tư Thần nói trúng tâm tư của cô.
" Như thế này đi, tôi đã mua một căn hộ cho em, nó cũng ở gần trường đại học. Em tạm thời cứ ở đó, đến khi nào có đủ điều kiện, em có thể chuyển đi!"
" Tôi..." Lạc Ninh Hinh lòng cảm kích cô không nói nên lời, cô không nghĩ Âu Dương Tư Thần lại tốt với mình như thế.
Âu Dương Tư Thần vẫn chưa nói xong, trong tay anh cầm một chiếc thẻ đen, đưa nó cho Lạc Ninh Hinh.
" Bây giờ mọi thứ đều cần phải có tiền, em cứ giữ lấy nó. Sau này đi học vẫn còn nhiều thứ phải sắm sửa, có tiền trong người cũng cảm thấy tốt hơn. Nếu em ngại, thì cứ xem như là tôi cho em vay đi, khi nào có tiền thì trả lại cho tôi!"
Lạc Ninh Hinh cảm động đến rơi nước mắt, từ bé đến lớn, chưa có ai quan tâm chăm sóc cô như vậy. Âu Dương Tư Thần nhìn Lạc Ninh Hinh khóc trong lòng càng hốt hoảng.
" Tôi đã nói gì khiến em không vui sao? Thật xin lỗi tôi không cố ý, em đừng khóc!"
Lạc Ninh Hinh đưa tay lau nước mắt, cô nhìn Âu Dương Tư Thần cười nói.
" Không có, chỉ là trước giờ không có người quan tâm tôi nhiều như vậy! Tôi rất vui cũng không biết làm sao, mà nước mắt lại chảy như thế này."
" Em như vậy, tôi sẽ đau lòng!"
Âu Dương Tư Thần xót xa, lại tiến đến ôm chầm lấy Lạc Ninh Hinh. Trong lòng anh nghĩ, cô rốt cuộc đã khổ đến như thế nào? Mà chỉ vì anh quan tâm một chút, lại khiến cô khóc như một đứa trẻ như vậy? Anh tự trách chính mình, tại sao không xuất hiện sớm hơn một chút, để yêu thương che chở cho cô.
Tại Lâm gia, Lâm Như Tuyết ngồi trong phòng nhấc điện thoại gọi cho người phụ nữ lạ mặt, cũng chính là Hứa Vân Du.
" Bây giờ bà muốn tôi phải làm gì đây?" Cô ta lo lắng hỏi.
Bên kia giọng người phụ nữ khàn khàn trả lời.
" Cô cũng thi vào đại học khoa thiết quốc gia, giống Lạc Ninh Hinh có đúng không? Đến lúc đó, hãy khiến cô ta mất mặt, khiến Lâm gia chán ghét cô ta. Còn về phía Lâm thị, thì vẫn chưa phải lúc cần đến cô. Đợi thời cơ chín muồi, tôi sẽ cho cô biết mình nên làm gì."
" Chuyện đó tôi làm được, nhưng tại sao phải khiến Lâm gia chán ghét Lạc Ninh Hinh? Bà muốn gì ở cô ta?:
Lâm Như Tuyết khó hiểu hỏi lại, bên kia Vân Du cười ha hả rồi nói.
" Hahahaha!"
" Muốn gì sao? Ta phải khiến cho Lâm Văn Thành và Lê Như Nhã sau này phải sống trong dằn vặt, khổ sở vì đã đối xử với con ruột của mình như vậy. Để bọn chúng cảm nhận được nổi thống khổ hơn ta gấp trăm ngàn lần. Khiến cho Lạc Ninh Hinh hận chính cha mẹ của nó, cả Lâm gia đều phải sống trong đau khổ."
" Tôi đã biết, không còn sớm tôi cúp máy đây!"
Ngắt điện thoại Lâm Như Tuyết đưa tay xoa xoa trán, mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Từ lúc biết mình không phải con gái ruột của Lâm gia, Lâm Như Tuyết mỗi đêm nhắm mắt đều gặp ác mộng. Cô ta thấy sự việc bại lộ, Lâm Văn Thành và Lê Như Nhã không thương tiếc đuổi cô ta ra khỏi nhà. Nghĩ đến những giấc mộng đó, mồ hôi trên người cô ta vã ra.