" Em không sao!" Mất một lúc, Vũ Đình mới có thể trả lời câu hỏi của hắn.
" Vậy thì tốt rồi!" Lục Thần Vũ mỉm cười nói.
Vũ Đình ánh mắt vẫn không chịu di chuyển, cô cứ nhìn chằm vào đôi môi mỏng của Lục Thần Vũ không rời. Cô khẽ nuốt nước bọt, lấy can đảm cúi xuống hôn lên môi hắn, tự nhủ với bản thân đây chỉ là cảm ơn thôi.
Mặc kệ nơi này có bao nhiêu người, cô vẫn là không khống chế được cảm xúc của mình. Lục Thần Vũ thì khác, hắn đã nhanh tay lấy khăn choàng cổ che đi gương mặt của cô, dù gì cô vẫn là một diễn viên, không thể để lộ ra ngoài như thế này được. Vũ Đình càng hôn lại càng đắm chìm trong sự ngọt ngào, mà Lục Thần Vũ cũng không làm cô thất vọng. Hắn vòng tay ôm lấy eo của cô, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt kia.
" Sắp không thở nổi nữa rồi!" Vũ Đình như bị đoạt hết ô xy, cô vội vàng rời khỏi môi của Lục Thần Vũ, nằm thở dốc trên người hắn.
" Chúng ta về thôi, em đừng có cử động!" Lục Thần Vũ ôm cô ngồi dậy nói, khăn choàng của hắn vẫn che kín mặt của Vũ Đình. Hắn cởi ván trượt để sang một bên, rồi bế Vũ Đình đứng lên đi ra ngoài.
Cũng đã trễ rồi, Lục Thần Vũ lái xe đưa cô trở về biệt thự Vũ Gia. Vũ Đình hôm nay có lẽ rất vui, ngồi trên xe cô không ngừng hát nghêu ngao, làm Lục Thần Vũ ngồi bên cạnh cũng thấy vui lây. Xe dừng trước cổng, Vũ Đình tháo dây an toàn, cô mỉm cười nhìn hắn chúc ngủ ngon.
" Đình Đình!" Lục Thần Vũ bất ngờ gọi tên cô.
" Còn có chuyện gì sao?" Vũ Đình gương mặt ngây thơ hỏi.
" Anh chỉ muốn tặng cho em một món quà nhỏ mà thôi!" Lục Thần Vũ đáp, hắn lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, bên trong là một chiếc hoa tai, đính đá quý màu xanh.
" Sao lại chỉ có một chiếc vậy?" Vũ Đình thắc mắc nói.
" Đây là kỷ vật bà cho anh, chiếc còn lại đang ở chỗ của người anh song sinh của anh! Anh chỉ có một chiếc mà thôi, nhưng nó là gia bảo của Lục Gia, không phải món đồ tầm thường. Em nhất định phải giữ cho cẩn thận!" Lục Thần Vũ nhẹ nhàng giải thích cho cô.
" Sao lại đưa thứ quý giá như vậy cho em chứ?" Vũ Đình lo lắng nói, nhưng trong lòng cô lại đang rất vui.
" Bởi vì anh đã nhận định em là cô dâu tương lai của anh rồi, thứ này tất nhiên phải đưa cho em bảo quản!" Lục Thần Vũ nghiêm túc nhìn vào mắt Vũ Đình trả lời.
" Đình Đình, chỉ cần em tin tưởng anh thôi, anh nhất định sẽ khiến cho em hạnh phúc. Đồng ý làm bạn gái của anh có được không?" Hắn nắm tay của Vũ Đình nói, lại cẩn thận lấy khuyên tai đeo lên cho cô.
" Anh cái này là đặt em vào thế đã rồi có đúng không? Nhưng em đồng ý!" Vũ Đình khẽ vuốt nhẹ khuyên tai nói, cô bất ngờ ôm chầm lấy Lục Thần Vũ.
Vào trong nhà rồi, mà tim của Vũ Đình vẫn còn đang đập nhanh, những lời nói lúc nãy của Lục Thần Vũ, khiến cho cô như đang đi trên mây vậy. Cô bước vào phòng tắm đứng trước gương, ngắm nhìn vào chiếc khuyên tai thật lâu. Tuy đơn giản, nhưng Vũ Đình thật sự rất thích nó, viên đá quý sáng lấp lánh làm cho vành tai của cô thêm nổi bật.
" Đây chắc là tín vật định tình rồi, Lục Thần Vũ của mình đáng yêu quá đi mất!" Cô ôm mặt vui sướng kêu lên.
Sau nhiều lần muốn hại Lạc Ninh Hinh không thành, Lâm Như Tuyết bây giờ lại muốn nhờ đến thế lực sau lưng Hứa Vân Du giúp đỡ. Hôm nay hai người họ có hẹn nhau, địa điểm là một quán trà vắng vẻ ít người lui đến.
Hứa Vân Du vẫn thần bí như thế, trên người bà ta là một chiếc đầm cao cấp, và chiếc mũ rộng vành được xem là vật bất ly thân của bà ta. Hứa Vân Du ngồi nhàn nhã uống trà, trong khi chờ Lâm Như Tuyết đến. Mười phút sau, cô ta cũng xuất hiện, lần này cô ta ăn mặc khá kín đáo, để tránh cho người khác nhận ra.
" Đến rồi sao? Mau ngồi xuống đi!" Hứa Vân Du ngẩng đầu lên nhìn cô ta nói.
" Chắc bà cũng biết chuyện của tôi và con khốn Lạc Ninh Hinh kia rồi! Cô ta bây giờ có hậu thuẫn vững chắc, một mình tôi là đấu không lại!" Khác với dáng vẻ trầm ổn của Hứa Vân Du, Lâm Như Tuyết có vẻ gấp gáp hơn rất nhiều.
" Vụt tốc bất đạt! Cái gì cũng phải từ từ, chậm mà chắc. Cô có hiểu không? Âu Dương Tư Thần cường đại thật, nhưng núi này cao ắt có núi khác cao hơn. Chắc cô cũng biết, Lâm Thị đang gặp nguy hiểm đi? Nếu không ngăn chặn Âu Dương Tư Thần bây giờ, thì Lâm Gia sẽ phá sản, tôi và cô sẽ mất trắng!" Hứa Vân Du vẫn bình tĩnh đáp lời của cô ta.
" Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Lâm Như Tuyết nhíu mày bực bội hỏi.
" Tạm thời quên Lạc Ninh Hinh đi, chúng ta cần tập trung lo cho Lâm Gia ngay lúc này. Sau khi ổn định lại Lâm Thị rồi, đối phó với cô ta cũng không muộn!" Hứa Vân Du nói.
Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Như Tuyết mới miễn cưỡng lên tiếng.
" Tôi biết rồi, cũng chỉ có thể như vậy!" Lâm Như Tuyết dù không cam lòng, nhưng cô ta cũng đành gác lại chuyện của Lạc Ninh Hinh, nếu không muốn mất trắng.
_____To be continued ______