" Cô đi theo tôi!" Giọng hắn ồ ồ nói.
Lâm Như Tuyết đi theo hắn ra ngoài, hắn đưa cô ta đến một tòa nhà cao tầng gần đó, xung quanh cây cối mọc ùm tùm. Căn nhà khá tồi tàn và xập xệ phủ đầy rêu xanh, trông nó như nhà hoang không người ở.
" Cô ở đây đợi tôi, tôi vào hỏi ý anh Long trước." Hắn quay qua nói với Lâm Như Tuyết, rồi mới đi vào tòa nhà.
Lâm Như Tuyết đứng bên ngoài nôn nóng, cô ta đã gấp muốn mạng sống của Lạc Ninh Hinh lắm rồi, cô ta không thể chờ đợi thêm nữa. Chỉ có Lạc Ninh Hinh chết đi, cô ta mới cảm thấy vui vẻ sáng khoái như trước, mới rửa được nỗi hận trong lòng cô ta.
Mười lăm phút sau, gã đàn ông đi ra, hắn ra hiệu cho Lâm Như Tuyết đi theo vào.
Bên trong căn nhà cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, nó đã mục nát và phủ bụi dày đặc. Lâm Như Tuyết phải rất cố gắng kiềm chế, để không nôn ra. Dưới ánh đèn le lói, một người đàn ông mặt mày hung tợn, đang ngồi trên ghế dài làm bằng gỗ đã cũ kĩ.
Thấy Lâm Như Tuyết đi vào, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô ta, lạnh lẽo trên mặt vẫn không thay đổi.
" Là ai đã giới thiệu cô đến đây?" Hắn lên tiếng hỏi, bằng giọng trầm thấp.
" Một người tên Thiệu Huy, anh chắc biết anh ta." Lâm Như Tuyết không chút nào rụt rè nói. Thiệu Huy là tên thám tử mà cô ta thuê, hắn đã chỉ cô ta đến đây.
" Là hắn ta sao? Vào vấn đề chính luôn đi, cô muốn tôi làm gì. Giết người, phóng hỏa hay bắt cóc tống tiền." Hắn giọng mang theo chết chóc hỏi Lâm Như Tuyết.
" Tôi muốn anh lấy mạng một người, chính là cô ta." Vừa nói, Lâm Như Tuyết vừa lấy tấm hình Lạc Ninh Hinh trong túi xách ra, đưa cho hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh nở nụ cười quỷ dị, rồi liếc nhìn Lâm Như Tuyết.
" 50.000$ chốt giá, nếu đồng ý thì chuyển trước một nửa, phần còn lại khi cô ta chết thì hãy chuyển hết cho tôi." Hắn mau chóng báo giá cho cô ta.
Lâm Như Tuyết có hơi đắn đo, 50.000$ đâu phải số tiền nhỏ, nhưng cô ta có thể chi được.
" Thành giao, tôi sẽ chuyển ngay cho anh. Mong anh hãy mau chóng giết chết cô ta, tốt nhất là nên thiêu rụi con đàn bà vô liêm sỉ đó.
" Cô yên tâm, tôi sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ thôi." Hắn nói xong, cười lên ha hả.
" Tôi đợi tin tốt của anh." Cô ta nói.
Lâm Như Tuyết ra khỏi ngôi nhà, trong đầu cô vẫn còn ám ảnh nụ cười của tên đàn ông kia. Cô ta cố gắng ổn định lại sắc mặt, 50.000$ mà có thể giết được Lạc Ninh Hinh, thì đối với Lâm Như Tuyết cũng rất tốt. Cuối cùng, cũng có người thay cô ta kết liễu Lạc Ninh Hinh.
" Lạc Ninh Hinh, giờ chết của mày đã điểm rồi. Đáng ra, mày không nên xuất hiện ở đây, phá hoại hôn ước của tao và Mặc Phong." Lâm Như Tuyết cười thỏa mãn, sau đó rời khỏi khu phố phức tạp đó.
Một tuần sau đó, Lạc Ninh Hinh mỗi ngày đi học, đều có cảm giác có người theo dõi mình. trong lòng cô rất lo lắng. Hôm nay, cô ở lại trường khá trễ, đã hơn 8h tối Lạc Ninh Hinh mới gom đồ vật bỏ vào túi ra về.
Trên con đường lớn, Lạc Ninh Hinh cứ có cảm giác ai đó đang nhìn chằm vào cô, cô bắt đầu sợ hãi, bước chân nhanh hơn đi về phía trước. Cô cảm nhận được rằng, phía sau dường như có người đuổi theo mình. Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Âu Dương Tư Thần.
" Tư Thần nghe máy đi." Tiếng chuông reo lên, Lạc Ninh Hinh khẽ nói trong miệng, tay cô đã run lên từng đợt.
Âu Dương Tư Thần không bắt máy, Lạc Ninh Hinh vừa hay đi đến cửa hàng tiện lợi, cô nhanh chân đi vào. Lúc này, Lạc Ninh Hinh mới thấy nhẹ nhõm một chút, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Cô xoay người nhìn ra ngoài cửa, không có ai cả, chỉ có dòng xe vẫn tấp nập mà thôi.
" Tư Thần trả lời em đi!" Cô lại lấy điện thoại nhấn gọi cho Âu Dương Tư Thần.
" Tư Thần, anh đang ở đâu vậy?" Lạc Ninh Hinh sốt ruột nói.
Anh vẫn không bắt máy, Lạc Ninh Hinh gương mặt hơi tủi thân, cô tắt máy. Đi đến tủ lạnh lấy một chai nước suối, cô ngồi vào ghế nhìn ra ngoài, lòng đầy lo âu. Nếu Âu Dương Tư Thần không đến, không lẽ cô phải ở lại đây luôn sao? Cô sợ tên theo dõi sẽ theo cô về đến nhà.
.......................
Đã hơn 11h đêm, Lạc Ninh Hinh cứ gật gù, cô đã rất buồn ngủ. Ngày hôm qua, cô phải thức đến 2h sáng vẽ bản thảo, bây giờ hai mắt cô đã trĩu nặng. Hít sâu một hơi, cô mở cửa đi ra ngoài, Lạc Ninh Hinh nghĩ tên theo dõi có lẽ đã đi rồi.
Gần chung cư có một đoạn đường hơi vắng vẻ, nếu muốn đi về cô chỉ có thể đi ngang qua đó. Lạc Ninh Hinh gom hết can đảm, cô chạy thật nhanh, nhưng phía sau tiếng bước chân lại dồn dập đuổi theo cô. Lạc Ninh Hinh bất ngờ bị kéo lại, cô trợn tròn mắt sợ hãi, tim như muốn đứng lại.