" Kétttttt!" Lâm Như Tuyết giật mình thắng gấp, tim cô ta muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ta hoảng loạn thật sự.
Bóng đen tiến lại gần xe. Lúc này, Lâm Như Tuyết mới há hốc mồm hoảng sợ, khi nhận ra người đứng trước mặt là ai. Hắn ta gõ vào kính xe, ra hiệu cho cô ta mở cửa. Dù vậy, nhưng vì bảo vệ chính mình, nên cô ta cũng chỉ kéo thấp kính xe xuống một chút.
" Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Hắn nở nụ cười quỷ dị lên tiếng.
" Long đại ca, anh..anh đến tìm tôi để làm gì?" Cô ta lắp bắp hỏi lại hắn.
" Lâm tiểu thư, cô có quên điều gì không? Một nửa số tiền còn lại, cô vẫn chưa chuyển cho tôi!" Dụ Uy Long không cao hứng khi nghe Lâm Như Tuyết nói. Xin hãy đọc truyện tại [ TгùмTruyệ n. ог G ]
" Tiền gì ở đây chứ? Tôi còn chưa bắt anh phải đền bù cho tôi là may lắm rồi, còn nghĩ muốn lấy thêm tiền từ tôi sao? Nằm mơ!" Nghĩ đến chuyện Lạc Ninh Hinh vẫn còn sống, mà Dụ Uy Long còn mặt dày đến tìm cô ta để đòi tiền. Lâm Như Tuyết không khỏi tức giận, trừng mắt nói.
" Ý cô là sao đây? Đang muốn quỵt tiền của tôi à?" Dụ Uy Long bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn lạnh giọng nói.
" Người vẫn còn sống, chuyện tôi giao cho anh làm không hoàn thành, anh còn muốn lấy tiền của tôi? Đại ca giang hồ các người không có uy tín vậy sao?" Lâm Như Tuyết bát cao âm thanh, thiếu điều cô ta muốn hét vào mặt hắn.
" Cô nói con đàn bà kia vẫn còn sống sao? Mạng cũng lớn lắm đấy, cháy lớn như vậy mà vẫn không chết!" Dụ Uy Long khẽ cười khẩy đáp lời cô ta.
" Vậy thì rõ ràng rồi! Anh không làm đúng yêu cầu, tôi sẽ không đưa tiền đâu. Nếu không còn gì, thì đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa." Lâm Như Tuyết thở dài nói, cô ta đang muốn nhấn ga rời đi....
" Khoan đã, chúng ta đã xong đâu!" Dụ Uy Long lên tiếng cản lại.
" Anh còn muốn gì?" Lâm Như Tuyết chau mày khó chịu.
" Cô cũng biết đấy, tôi vừa mới rời khỏi trại giam. Nên là tôi rất cần tiền trang trải cuộc sống, cô vẫn là nên đưa nốt số tiền kia cho tôi đi." Dụ Uy Long vẫn không chịu từ bỏ ý định lấy tiền của cô ta.
" Anh bị bệnh sao?" Lâm Như Tuyết cũng đâu phải kẻ ngốc, muốn lấy tiền của cô ta không dễ.
" Để tôi nói cho cô nghe, kẻ đứng sau con đàn bà đó rất lợi hại, cho nên 50.000$ là một cái giá rất bèo. Cô nhìn bàn tay của tôi đi, xem có giống con người không, trên cơ thể tôi còn rất nhiều thương tích kinh dị hơn nữa. Vậy nên, số tiền còn lại, là cô đền bù tổn thất cho tôi."
" Cô không biết bọn chúng đáng sợ đến cỡ nào đâu, hắn còn muốn moi sống tim của tôi ra nữa. Vết sẹo vẫn còn ở đây, có muốn nhìn thử không?" Lời nói của Dụ Uy Long khiến Lâm Như Tuyết xanh mặt, cô ta câm nín không biết nói gì.
" Không cần!" Lâm Như Tuyết kêu lên.
" Nếu cô không muốn đưa tiền cho tôi thì cũng được thôi, tôi sẽ đi tìm bọn chúng, đổi thông tin lấy tiền. Tôi sẽ nói cô là người đã thuê tôi làm việc! Cô nghĩ thử xem, nếu bọn chúng biết được là cô làm, thì kết cục của cô sẽ như thế nào? Hơn nữa từ lúc tôi được thả đến giờ, vẫn có người theo dõi tôi đấy. Khó khăn lắm tôi mới cắt đuôi bọn chúng, mà âm thầm đến tìm cô." Dụ Uy Long bắt đầu uy hiếp cô ta.
" Anh là đang uy hiếp tôi? Đúng là trơ trẽn mà!" Lâm Như Tuyết tức đến thở không thông, tay cô ta siết chặt vô lăng.
" Tôi biết cô là người thông minh! Cho nên, phải suy nghĩ cho kỹ vào. Đưa tiền cho tôi hoặc tôi đưa cô lên thớt! Tôi cũng rất tốt với cô còn gì, bị đánh đập chết đi sống lại, tôi cũng không hề khai cô ra. 25.000$ đổi lấy tính mạng của cô, hời quá rồi còn gì."
" Được, tôi cho anh!"
Lâm Như Tuyết không còn cách nào khác, cô ta biết Âu Dương Tư Thần là người đứng sau Lạc Ninh Hinh. Bằng thế lực của Âu Dương Tư Thần, anh có thể khiến cô ta mục xương ở trong tù, mà Lâm gia không thể làm gì được. Cô ta mím chặt môi, lấy thẻ trong túi xách đưa cho Dụ Uy Long.
" Trong thẻ có 15.000$, không có mật khẩu, anh cầm trước đi! Ngày mai tôi sẽ chuyển thêm cho anh!"
" Như vậy thì có phải tốt hơn không?" Dụ Uy Long nhếch môi cười nói, hắn đưa tay muốn lấy thẻ, thì Lâm Như Tuyết bất ngờ rút lại.
" Tôi sẽ cho anh 50.000$, sau khi nhận tiền thì cút thật xa tôi ra. Sẽ không có lần sau đâu, đừng nghĩ có thể tống tiền tôi mãi." Lâm Như Tuyết nghiêm mặt nói, rồi mới đưa thẻ lại cho hắn.
" Tất nhiên là vậy rồi! Tạm biệt, không hẹn gặp lại! Nhớ chuyển đầy đủ tiền cho tôi đấy!" Dụ Uy Long nhận tiền xong, hắn nhanh chóng lẫn vào màn đêm đi mất.
Lâm Như Tuyết lúc này mới thả lỏng cơ thể, có quá nhiều chuyện ập đến, khiến đầu óc cô ta muốn nổ tung.
" Khốn kiếp! Toàn là một lũ khốn kiếp!" Cô ta không chịu nổi mà gào lên, nếu không như vậy chắc cô ta phát điên lên mất thôi.