" Cô vừa mới nói gì hả? Nghĩ mình thoát khỏi Lạc gia, thì đã mọc đủ lông đủ cánh rồi sao, không ai có thể trừng trị cô sao?" Lạc Bội Sam nghiến răng hỏi, cô ta đưa tay lên cao, muốn tát Lạc Ninh Hinh.
" Bốp!" Một âm thanh giòn tan vang lên, Lạc Bội Sam ôm lấy mặt, bất ngờ nhìn Lạc Ninh Hinh. Cô ta chưa kịp ra tay, thì đã bị Lạc Ninh Hinh đã nắm chặt cổ tay, tát lại một cái.
" Lạc Bội Sam, những lời tôi nói lúc trước cô nghe không hiểu sao? Cần tôi phải nhắc lại à?" Lạc Ninh Hinh trừng mắt nhìn cô ta nói.
" Cô..." Lạc Bội Sam lắp bắp không nói nên lời.
" Tôi đã nói rồi, nếu cô còn cố tình tìm tôi gây sự, thì tôi sẽ không ngại đáp trả đâu! Tôi đã không còn là con bé ngu ngốc lúc trước, mặc cho cô muốn đánh muốn mắng, mà chỉ biết im lặng chịu đựng. Nếu cô dám đánh tôi một cái, tôi sẽ đánh trả lại cô hai cái, biết điều thì đừng chọc giận tôi."
Lạc Ninh Hinh nói xong, liền ưu nhã giẫm lên giày cao gót rời đi, để lại Lạc Bội Sam tức giận ở đó mà không thể làm được gì. Lạc Ninh Hinh ra tay rất mạnh, khiến mặt cô ta đau rát, còn in hằn cả dấu tay của cô.
" Lạc Ninh Hinh khốn kiếp! Tao sẽ ghi nhớ cái tát này!" Lạc Bội Sam tức tối gào lên, giẫm mạnh chân trên sàn nhà.
Trở về phòng làm việc, Lạc Ninh Hinh nhanh chóng bắt tay vào công việc. Cô phải hoàn thành những bản thiết kế cũ, vẫn còn dang dở, vì một tháng nữa A.D sẽ cho ra mắt bộ sưu tập mới.
Tài năng của cô thì khỏi phải bàn rồi, là một nhà thiết kế vô cùng xuất sắc, tác phẩm của cô luôn được bán chạy. Ở trường đại học, không ít người ngưỡng mộ tài năng của cô, luôn dẫn đầu thành tích ở trường học, và được thấy cô yêu mến.
Lạc Bội Sam cũng bước vào phòng làm việc, nhìn Lạc Ninh Hinh bình thản như không có việc gì, càng làm cô ta thêm tức giận.
Buổi trưa, sau khi hoàn thành một vài tác phẩm, Lạc Ninh Hinh cũng cảm thấy đói bụng. Cô vươn vai cho đỡ mỏi mệt, rồi đứng lên đi ra ngoài.
" Lạc tiểu thư, sếp gọi cô lên phòng tổng giám đốc dùng cơm với anh ấy." Du Cảnh đã đứng trước cửa phòng, mỉm cười nhìn cô cất lời.
Lạc Ninh Hinh giật mình, cô nhìn tới nhìn lui, không thấy có người ở đây, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
" Tôi biết rồi! Tôi lên ngay đây, cảm ơn anh!" Lạc Ninh Hinh nói xong, thì bước nhanh đến thang máy.
Trong phòng tổng giám đốc, Âu Dương Tư Thần đang ngồi ở bàn làm việc xem xét hồ sơ, lâu lâu lại liếc nhìn cửa phòng, chờ Lạc Ninh Hinh đến. Cửa phòng vừa mở ra, anh đã hào hứng đứng dậy, khi nhìn thấy cô.
" Bảo bối chắc là đói lắm rồi, mau đến đây dùng cơm!" Âu Dương Tư Thần nở nụ cười nhìn cô nói.
" Tư Thần, sau này đừng làm như vậy có được không? Nếu người ở phòng thiết kế biết được, em chắc sẽ chết trên vũng nước bọt của bọn họ mất thôi." Lạc Ninh Hinh chạy đến bên cạnh, ôm lấy cánh tay anh mè nheo.
" Không được! Anh đã đồng ý không công khai mối quan hệ của chúng ta rồi, cơm trưa em phải ăn cùng anh. Nếu không anh sẽ nói cho cả tập đoàn này biết, em là bạn gái của anh." Âu Dương Tư Thần không đồng ý yêu cầu của cô.
" Anh thật là ấu trĩ mà!" Lạc Ninh Hinh xụ mặt xuống nói thầm.
" Cẩn thận một chút thì sẽ không sao đâu!"
" Ngoan nào, anh chuẩn bị toàn những món em thích, thử xem có vừa miệng không?" Âu Dương Tư Thần lấy đũa gắp thức ăn cho cô nói.
Lạc Ninh Hinh nghĩ cũng đúng, nếu cô cẩn thận một chút, thì mọi người cũng không phát hiện được.
" Được rồi, vậy thì lần này sẽ nghe anh!" Lạc Ninh Hinh há miệng, ăn thức ăn Âu Dương Tư Thần đút cho mình.
" Có ngon không?" Sợ không hợp khẩu vị của cô, anh vẫn liên tục hỏi.
" Ừm, rất ngon!" Lạc Ninh Hinh gật đầu trả lời.
Bữa trưa cũng đã dùng xong, Lạc Ninh Hinh có lẽ mệt mỏi, nên cô ngủ quên trên ghế sô pha. Âu Dương Tư Thần từ nhà vệ sinh đi ra, thấy cô đã ngủ ngon lành, anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng nghỉ của mình.
Nói về Lạc Bội Sam, sau khi ăn trưa xong, cô ta mon men tìm cách lên phòng tổng giám đốc. Với mục đích tìm Âu Dương Tư Thần để câu dẫn, ý định của cô ta là đánh nhanh rút gọn. Ở trong thang máy, cô ta cố tình cởi thêm cúc áo sơ mi, làm cho bầu ngực lấp ló ẩn hiện sau lớp vải mỏng. Tô thêm son môi đỏ, để gương mặt thêm quyến rũ.
" Tổng giám đốc A.D, tôi đến đây!" Sau khi chuẩn bị xong, cô ta nở nụ cười lả lơi nói.
" Ting!" Thang máy dừng lại, cô ta uyển chuyển bước ra.
Vì đã có một số thông tin của Âu Dương Tư Thần, cô ta biết buổi trưa anh sẽ không ra ngoài, mà ở phòng nghỉ của tổng tài. Lợi dụng giờ nghỉ trưa, nhân viên cũng không có ở đây, cô ta mới thực hiện kế hoạch của mình.