" Hinh Hinh, mình vừa ký hợp đồng đại diện với Vệ thị xong. Ngày mai có thể đến chụp hình quảng cáo rồi, cậu có muốn đến xem không?" Trong điện thoại, giọng của Vũ Đình rất vui.
" Vậy sao? Gửi cho mình thời gian đi, ngày mai mình tới xem cậu chụp ảnh." Lạc Ninh Hinh cũng vui mừng không kém mà trả lời.
" Vậy không phiền cậu làm việc nữa! Mình cúp máy đây, lát gửi tin nhắn cho cậu sau!"
Vũ Đình nói xong thì tắt máy.
8 giờ sáng ngày hôm sau, Vũ Đình và Max đã đến Vệ thị. Lần này thì không còn ai dám khi dễ cô nữa rồi, bọn họ đều cúi đầu chào cô. Là do Vệ Tư Hàn ra lệnh hết.
" Đình Đình, lại gặp cô rồi!" Tần Lam từ phía sau gọi với lên.
Vũ Đình và Max cũng bất ngờ, bọn họ xoay người lại nhìn.
" Thân thiết gì đâu mà gọi Đình Đình thân mật vậy?" Max nhìn cô ta không hề vui, lên tiếng châm chọc.
" Max, đừng như vậy mà!" Vũ Đình lên tiếng can ngăn, trước khi mọi việc đi quá xa.
Cô chỉ là một diễn viên nhỏ, còn chưa có nhiều fan, nếu để chuyện này lọt vào tai fan của Tần Lam, thì cô chết chắc rồi. Bọn họ nhất định sẽ cào bàn phím mà vùi dập cô, đó là chuyện xảy ra như cơm bữa trong thế giới nghệ sĩ này.
" Chị Tần Lam, thật vui khi gặp chị! Hôm nay em mạo muội nhờ chị chỉ giáo, có gì sai sót mong chị bỏ qua cho." Vũ Đình khiêm tốn nói.
" Tất nhiên rồi! Tôi nhất định sẽ chiếu cố cô!" Tần Lam gương mặt giả vờ thân thiện cười nói. Ai mà biết trong lòng cô ta đang ghét cay ghét đắng Vũ Đình cơ chứ.
Hồi tưởng lại ngày hôm qua, lúc mọi người đều đã đi làm việc của mình hết rồi, trợ lý của Vệ Tư Hàn mới cầm hợp đồng đi ra ngoài. Lợi dụng lúc đó, cô ta giả vờ đụng trúng hắn ta, khiến hồ sơ rơi hết xuống đất. Sau đó, Tần Lam giả vờ giúp hắn nhặt lên, nhưng thực chất đang lén xem hợp đồng.
Mắt liếc đến chỗ cát- sê, cô ta liền giật mình, vậy mà lại ngang ngửa thù lao của cô ta. Tần Lam gương mặt khó coi cực điểm, cô ta cố gắng điều chỉnh lại sắc mặt, rồi vui vẻ đưa nó cho trợ lý của Vệ Tư Hàn.
" Hừm, tôi sẽ cho cô biết, thế nào là đặc biệt chiếu cố. Đợi tôi đi, những ngày tháng tươi đẹp của cô ấy, sắp qua rồi! Chuẩn bị đón giông bão của tôi đi!" Nội tâm Tần Lam đang suy nghĩ chiêu trò hãm hại người khác, ẩn sâu sau lớp mặt nạ xinh đẹp, là một con mãng xà xấu xí và tâm cơ.
" Tôi phải vào trong trước, đạo diễn muốn gặp tôi nói chuyện một chút. Tạm biệt cô!" Tần Lam mỉm cười nói, rồi vội đi vào trong.
Vũ Đình cúi đầu chào cô ta, còn Max thì khó chịu ra mặt.
" Tháng này chắc do tôi chưa cúng cô hồn! Nên âm binh cứ lượn lờ trước mặt tôi mãi!" Max lên tiếng nói, điệu bộ rất hài hước.
" Mặc kệ đi! Tránh voi chả xấu mặt nào!" Vũ Đình lúc nào cũng như thế, cô không muốn rước phiền phức vào người.
" Cô nhìn kìa! Cái bộ mặt giả trân của cô ta, thật làm tôi kinh tởm mà. Loại người này, chúng ta vẫn nên phòng hờ, không biết lúc nào thì bị cô ta cắn cho một cái á!" Max thì khác, anh ta lăn lộn trong cái giới phức tạp này đã lâu, quá quen thuộc với mấy trò diễn xuất thân thiện này rồi.
" Tôi biết rồi! Chúng ta vào trong đi, còn thay đồ và make up nữa!" Vũ Đình nói rồi lôi Max theo, nghe hắn ta lải nhải riết cô cũng cảm thấy mệt.
Trong phòng làm việc của Vệ Tư Hàn.
" Tôi đã nói là đoạn tuyệt quan hệ với cậu rồi mà! Sao cậu vẫn mặt dày đến đây vậy hả? Còn ngồi lì cả buổi trong phòng của tôi nữa, Lục Thần Vũ khốn kiếp! Cậu đi về Huyết trụ cho tôi đi, đừng ở đây ám ảnh tôi nữa." Vệ Tư Hàn khó chịu ra mặt nhìn Lục Thần Vũ lên tiếng.
Đáp lại sự cáu giận của hắn, chính là vẻ mặt thờ ơ của Lục Thần Vũ. Hắn thản nhiên ăn bánh uống trà, tự nhiên như là ở nhà mình.
" Tôi muốn giết người aaaaa!" Vệ Tư Hàn mặt đen lại, hắn lửa giận bùng phát gào lên.
" Cậu câm cái miệng lại đi! Ồn ào chết mất." Lục Thần Vũ không chịu nổi sự ồn ào của hắn mà bát cao âm thanh nói.
Vệ Tư Hàn bỗng chốc khí thế tuột thê thảm, ngoan ngoãn im lặng như một con cún nhỏ.
" Đây là văn phòng của tôi mà! Tôi khổ quá đi!" Vệ Tư Hàn khóc không ra nước mắt than thở.
" Cốc, cốc, cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
" Vào đi!" Vệ Tư Hàn thay đổi ngữ khí lên tiếng.
Cửa phòng mở ra, trợ lý của hắn đi vào nói.
" Boss, Vũ tiểu thư đến rồi! Đang chuẩn bị trong phòng chờ, anh muốn đến xem tiến trình không?"
Nghe đến Vũ Đình là mắt của Lục Thần Vũ sáng rỡ, đây là mục đích hắn tới hôm nay mà. Ngày hôm qua, hắn nghe hết những gì mà trợ lý của Vệ Tư Hàn nói với cô, nên hôm nay mới cố tình đến đây ngồi mọc rễ.
" Ừm, tôi chuẩn bị đến xem đây!" Vệ Tư Hàn đứng lên trả lời.
" Tôi cũng muốn đi! Tần Lam cũng đến phải không?" Lục Thần Vũ lên tiếng nói, hắn lại đem Tần Lam ra làm lá chắn.
______To be continued______