" Mau buông tôi ra! Đồ khốn nạn, Tư Thần nhất định sẽ không tha cho anh!" Lạc Ninh Hinh kêu gào, cô dùng tay cào cấu Hàn Mặc Phong.
" Tư Thần? Gọi cũng thân mật lắm! Em diễn xuất rất tốt, lừa được anh cả tháng trời mà!" Hắn dừng lại, xoay người nhìn cô giễu cợt nói.
" Nhưng rất nhanh thôi, em sẽ không còn nhớ đến hắn nữa!" Hắn áp sát mặt cô nói thêm, ánh mắt vô cùng chắc chắn. Nói đến đây, hắn đẩy ngã cô lên giường, rồi cột chặt tay chân cô lại. Sau đó hắn đi tìm thuốc để tiêm cho cô.
Lạc Ninh Hinh cố gắng vùng vẫy thoát ra, nhưng cô lại không làm được, chỉ có thể bất lực nhìn hắn đang từ từ đến gần." Hàn Mặc Phong, tôi hận anh! Sai lầm lớn nhất cuộc đời của tôi là đã quen biết một kẻ ghê tởm như anh!" Lạc Ninh Hinh khóc lớn nói.
" Sao cũng được! Chỉ cần em có thể bên cạnh anh, thì anh không sợ cái gì cả!" Hắn bình thản trả lời cô, với chất giọng nhẹ nhàng.
" Em cố chịu đau một chút!" Hàn Mặc Phong cầm kim tiêm trên tay, hắn mỉm cười thân thiện nói, rồi bắt đầu tiêm thuốc vào cơ thể của cô.
" Không! Không thể như vậy!" Lạc Ninh Hinh kêu gào đến khản cổ, cô đã cạn kiệt sức lực mất rồi.
Bên ngoài, Âu Dương Tư Thần đã đến trước cửa. Theo lệnh của anh, mọi người bắt đầu xông vào bên trong. Cùng lúc này, Steven và cảnh sát cũng đến tiếp ứng.
" Lúc nãy tôi không liên lạc được với Mike, ông ấy chắc là xảy ra chuyện rồi!" Steven đến chỗ Âu Dương Tư Thần lên tiếng.
" Vậy tôi phải nhanh vào trong thôi! Ninh Hinh chắc đang sợ lắm!" Âu Dương Tư Thần nhíu mày đáp, anh vội cầm lấy khẩu súng màu bạc của mình đi vào. Chớp mắt thôi, anh đã hạ gần mười tên cản đường.
Căn cứ của Shield rất lớn, vì vậy muốn tìm Lạc Ninh Hinh cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Âu Dương Tư Thần còn vừa phải đi tìm cô, vừa phải đối mặt với thuộc hạ của Hàn Mặc Phong. Với khả năng của anh thì bọn chúng không phải đối thủ, từng tên một ngã xuống với vết thương chí mạng trên người.
Sau khi tiêm thuốc cho Lạc Ninh Hinh xong, Hàn Mặc Phong vô cùng đắc ý. Nhưng lúc này trợ lý của hắn lại chạy vào thông báo, bởi vì người của Âu Dương Tư Thần đang áp đảo bọn chúng.
" Chủ nhân, không hay rồi! Người của chúng ta đang thất thế, chi viện lúc này cũng chưa đến kịp, mọi người cần anh chỉ đạo!" Hắn ta gấp gáp nói.
" Không lẽ bọn chúng đã đến hang ổ của ta rồi, mà ta lại để thua sao? Không có lý nào như vậy! Đi thôi, để ta xem thử chúng lợi hại như thế nào!" Hàn Mặc Phong vô cùng bình tĩnh nói, hắn nghĩ Shield vẫn còn đang trên cơ của Âu Dương Tư Thần.
Hắn liếc nhìn Lạc Ninh Hinh, rồi yên tâm rời đi. Tác dụng của loại thuốc này hắn vô cùng rõ ràng, chỉ mười lăm phút nữa thôi cô sẽ chìm vào mê mang.Và sau khi thức dậy, cô sẽ không còn nhớ gì nữa.
Chờ hắn đi rồi, Lạc Ninh Hinh lại kịch liệt giẫy giụa, cô muốn thoát khỏi đây. Cô không muốn loại thuốc quỷ quái này lấy đi ký ức của mình, cô vẫn còn chưa nhìn thấy con trai của mình cơ mà. Lúc này cô không thể bỏ cuộc, dù cho cô chỉ có 1% cơ hội thoát ra ngoài.
Lâm Như Tuyết vẫn chưa từ bỏ ý định hại cô, ả ta lại đến cửa nữa rồi. Nhân lúc mọi người đang hỗn loạn, cô ta muốn giết chết Lạc Ninh Hinh. Cô ta dụ dỗ hai gã canh cửa bên ngoài, cho hắn một chút tiền, rồi lén cầm hung khí đi vào.
" Lạc Ninh Hinh, tao lại đến rồi đây! Lần này mày sẽ không thoát được nữa đâu, tin tao đi!" Cô ta thích thú cầm con dao nhỏ trên tay đùa giỡn.
" Lâm Như Tuyết, cô lại muốn làm gì hả?" Lạc Ninh Hinh gầm lên tức giận.
" Tao suy nghĩ kỹ rồi! Chỉ cần mày còn sống thì Mặc Phong sẽ không bao giờ nhìn thấy sự tồn tại của tao! Vì vậy nên mày phải chết!" Cô ta nở nụ cười ranh mãnh đáp.
" Ha, Lâm Như Tuyết, cô đúng là một kẻ yêu đến ngu si mà! Cho dù tôi có chết, thì Hàn Mặc Phong cũng không đếm xỉa gì đến cô đâu! Cô lấy gì mà có thể so sánh với tôi chứ?Nào, mau đến đây thử giết tôi đi!"
Lạc Ninh Hinh lên tiếng khiêu khích cô ta.
" Con khốn, mày nghĩ tao không dám giết mày sao?" Bị Lạc Ninh Hinh khích bác, cô ta phẫn nộ thét lên the thé, rồi cầm dao xông tới.
Chỉ chờ có như thế, Lạc Ninh Hinh khoé môi đưa lên cao, cô đã thủ sẵn tư thế để đáp trả lại Lâm Như Tuyết rồi. Cô ta chỉ vừa đến gần, Lạc Ninh Hinh liền co chân đá mạnh vào bụng của cô ta, làm cô ta ngã xuống sàn, đầu đập mạnh vào cạnh bàn choáng váng.
Nhân lúc Lâm Như Tuyết trời đất quay cuồng, Lạc Ninh Hinh cố gắng nhặt lấy con dao bị rơi trên sàn, cắt dây trói của mình ra." Ngu ngốc!" Cô nhíu mày ném cho Lâm Như Tuyết một câu, rồi chạy nhanh đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra cô liền giật mình, bởi vì bên ngoài có hai tên canh gác." Cô muốn đi đâu hả? Mau cút vào trong!" Một trong hai tên
tiến lên lớn tiếng nói, hắn cầm súng đẩy cô trở vào trong.
" Đoàng!!" Một tiếng súng vang lên, gã đàn ông thô lỗ liền ngã xuống.
_____** To Be Continued **_____