Hắn chạy dọc hành lang tìm kiếm, suốt đường đi trần nhà đổ vỡ, bụi và khói mù mịt. Hắn đang loay hoay, thì thấy Lạc Ninh Hinh cùng Âu Dương Tư Thần đang ngồi ở cầu thang thoát hiểm.
" Cửu ca, chị dâu hai người mau tỉnh lại đi." Hắn chạy tới, dùng tay lay hai người họ, rồi gọi lớn.
" Là cậu sao Khương Bạc?"
"Mau giúp tôi đưa Tư Thần rời khỏi đây, anh ấy bị thương rất nặng." Lạc Ninh Hinh mơ màng mở mắt hỏi, nhìn thấy Khương Bạc cô reo lên, Tư Thần của cô được cứu rồi.
" Để em cõng Cửu ca, chị dâu có thể đi sao?" Khương Bạc hỏi cô.
Lạc Ninh Hinh gật đầu kiên định, Khương Bạc thấy cô khá ổn, nên hắn đỡ Âu Dương Tư Thần lên lưng.
" Chị dâu theo sát em, Lục Thần Vũ đang ở trên trực thăng chờ chúng ta. Sẽ mau thoát khỏi đây thôi." Hắn nói rồi nhanh chân chạy về phía trước.
Lạc Ninh Hinh cũng đứng lên đuổi theo, vì ngồi lâu nên chân cô tê dại, khiến cô loạng choạng té xuống. Vì té ngay ngọn lửa, nên cánh tay trái của cô bị bỏng một mảng lớn.
" Tư Thần, em sẽ mạnh mẽ!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười, cô cố gắng đứng lên đi tiếp, mặc kệ tay đang nóng rát.
Khương Bạc cũng chạy đến nơi, hắn nhờ sự giúp đỡ của Lục Thần Vũ, đưa Âu Dương Tư Thần lên trực thăng.
" Chị dâu đâu rồi?" Hắn xoay lại không thấy Lạc Ninh Hinh nên hỏi.
Rồi chạy về lối cũ tìm cô.
" Chị dâu, để em bế chị." Thấy Lạc Ninh Hinh đang hô hấp khó khăn đi tới, hắn chạy đến
nói. Lần này tính mạng quan trọng, không như lúc trước.
Lạc Ninh Hinh đã hoàn toàn xụi lơ, cô chỉ còn cách nhờ Khương Bạc giúp mà thôi.
....................
Bên dưới chung cư, Mặc Vũ đã có mặt ở đó, chỉ chờ Lạc Ninh Hinh cùng Âu Dương Tư Thần xuống là cấp cứu được ngay. Trực thăng thả dây xuống, Lục Thần Vũ cùng Khương Bạc đỡ hai người xuống dưới.
" Mau đưa hai người họ lên xe cấp cứu, chúng ta tới bệnh viện liền." Mặc Vũ chỉ đạo.
Ở trên xe, Mặc Vũ nghiêm túc sơ cứu trước cho hai người. Lạc Ninh Hinh đỡ hơn, cô chỉ bị ngạt khói và mất sức, nhưng Âu Dương Tư Thần thì khác, vết thương trên đầu anh rất nặng. Xe nhanh chóng đến bệnh viện, hai người được đưa vào phòng cấp cứu.
.............
Lục Thần Vũ, Vệ Tư Hàn, Khương Bạc cùng Vũ Đình lo lắng sốt ruột, họ đi tới đi lui bên ngoài. Phòng cấp cứu của Lạc Ninh Hinh mở ra, cô được đẩy ra ngoài, Vũ Đình phải đi theo chăm sóc cho cô.
Còn Âu Dương Tư Thần vẫn không biết sống chết ra sao? Hơn năm tiếng trôi qua, cửa phòng cấp cứu, cuối cùng cũng mở ra. Gương mặt của Mặc Vũ không một chút vui vẻ, hắn cúi mặt không nói gì.
" Mặc Vũ, Cửu ca sao rồi? Phẫu thuật thành công sao?" Vệ Tư Hàn nhanh miệng hỏi trước.
Nhìn thấy Mặc Vũ cứ im lặng không trả lời, Lục Thần Vũ khó chịu lên tiếng.
" Cửu ca như thế nào? Cậu còn không mau nói cho chúng tôi biết."
Mặc Vũ thở dài, hắn cũng cất lời.
" Phẫu thuật không thành công, tình trạng của anh ấy đang rất nguy hiểm."
Cả ba nghe xong lảo đảo, đứng không vững.
" Anh im miệng đi, Cửu ca nhất định sẽ không có chuyện gì." Khương Bạc hắn đang khóc, hắn trừng Mặc Vũ bằng đôi mắt đỏ hoe.
" Không còn cách nào sao? Có thể làm phẫu thuật lần nữa không?" Lục Thần Vũ không chấp nhận sự thật hỏi tiếp. truyện xuyên nhanh
" Tôi không chắc, nhưng nếu người đó cũng không cứu được, thì không ai cứu được hết." Mặc Vũ nói.
" Người đó là ai? Đang ở đâu?" Lục Thần Vũ tiếp lời.
" Là thầy của tôi, nghe nói ông ấy đang ở Pháp."
" Ở Pháp thì tốt, tôi sẽ liên lạc với Hạo Hiên tìm ông ấy." Du Cảnh từ ngoài đi vào, hắn nghe được nên lên tiếng.
Trong phòng bệnh:
Lạc Ninh Hinh từ từ mở mắt, cả người cô mệt mỏi. Nhìn thấy Vũ Đình đang ngồi bên cạnh gọt trái cây, cô chậm chạp ngồi dậy.
" Hinh Hinh, cậu còn đang rất yếu, nằm xuống đi." Vũ Đình thấy cô đang cố ngồi dậy, liền nói.
" Đình Đình, Tư Thần anh ấy thế nào rồi? Có ổn không? Mình muốn gặp anh ấy!" Lạc Ninh Hinh nắm cánh tay Vũ Đình hỏi.
Ánh mắt cô liền lảng tránh đi, cô đã biết tình hình của Âu Dương Tư Thần từ miệng Vệ Tư Hàn. Nhưng làm sao cô có thể nói với Lạc Ninh Hinh đây? Cô có thể chịu nổi sao?
" Hinh Hinh, anh ấy đã ổn rồi, nhưng cần nghỉ ngơi. Cả cậu cũng vậy, khi nào cậu khỏe, mình đưa cậu đi gặp anh ấy." Vũ Đình cố tình lừa gạt Lạc Ninh Hinh, cũng chỉ vì cô không muốn nhìn bạn mình đau lòng.
" Ừm, mình biết rồi!" Lạc Ninh Hinh gật đầu.
" Đình Đình, cậu có thể đi mua giúp mình một phần cháo được không? Mình đói rồi." Cô gượng cười hỏi Vũ Đình, tay không quên xoa xoa bụng mình.
" Được rồi! Cậu ở đây chờ mình, mình đi mua ngay." Vũ Đình nói rồi đi ra ngoài.
Chờ cho Vũ Đình đi xa, Lạc Ninh Hinh ngồi dậy, cô giật kim tiêm truyền thuốc trên tay ra, rồi giở chăn đi xuống. Cô khó khăn đi từng bước một ra ngoài.
" Đình Đình, cậu không biết nói dối! Tư Thần chắc chắn xảy ra chuyện rồi." Lạc Ninh Hinh thì thầm nhỏ trong miệng.