" Em thấy nơi này thế nào? Có đẹp hay không?" Vệ Tư Hàn đi đến đứng bên cạnh cô hắn lên tiếng hỏi.
" Rất đẹp!" Cố Tâm Tây nhẹ giọng trả lời.
" Còn có một nơi muốn đưa em đi, mau đi theo anh!" Hắn lại một lần nữa nắm tay của cô kéo đi.
" Nhưng còn những thứ này thì sao?" Cố Tâm Tây bất ngờ, cô hỏi.
" Không cần phải lo, buổi chiều mọi người sẽ đến xử lý!"
Vệ Tư Hàn nói xong liền kéo cô ra ngoài. Hắn dẫn cô đi trên một đường mòn nhỏ, giữa rừng thông xanh rộng lớn. Cố Tâm Tây vẫn không hết ngại ngùng, cô đỏ mặt nhìn phía sau bóng lưng của hắn.
Không biết hắn là muốn đưa cô đi đâu, chỉ là đến một nơi cũng rất xa, vì mang giày cao gót nên hai chân cô đã mỏi nhừ. Đột ngiên cô ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ đến mê người.
" Là Oải Hương!" Cố Tâm Tây vừa ngửi liền nhận ra, cô thích thú reo lên.
Vệ Tư Hàn đắc ý mỉm cười, đây đều là nhờ một tay Cố Thế Trạch giúp đỡ, nếu không có người anh vợ này, thì hắn cũng không biết được sở thích của cô là gì.
Bất chợt Vệ Tư Hàn dừng lại, Cố Tâm Tây ở phía sau không phản ứng kịp, cô đụng trúng lưng của hắn đau đớn.
" Ah!" Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, cô liền há hốc miệng kinh ngạc. Trước mặt cô là một vườn hoa Oải Hương rộng lớn, nó trông như một tấm thảm màu tím trải dài, có rất nhiều hoa ở đây và chúng vô cùng xinh đẹp.
" Whoa! Thật tuyệt!" Cô che miệng bất ngờ nói, hai chân vô thức mà di chuyển về phía trước.
Vệ Tư Hàn thấy cô thích thì rất vui, hắn thầm cảm ơn Lạc Ninh Hinh vì ý tưởng trồng hoa để làm tinh dầu này. May mắn thay, Cố Tâm Tây rất rất thích hoa Oải Hương.
Cô đi đến nhẹ nhè cúi người ngửi hương thơm của hoa, nó khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cô không nghĩ là ở đây có một nơi như thế này, mà người đưa cô đến lại là Vệ Tư Hàn.
Một cơn gió dịu nhẹ thổi ngang qua, đưa mùi hương ngào ngạt vào mũi cô, Cố Tâm Tây nhắm mắt lại, cô cảm nhận sự thoải mái đến kỳ diệu này.
Vệ Tư Hàn cũng bất động vài giây, Cố Tâm Tây trước mặt hắn thật là quyến rũ, hắn nhịn không được mà đưa điện thoại lên ghi lại những khoảnh khắc này.
" Thật sự thích đến như vậy? Nếu như em muốn, mỗi ngày anh đều có thể đưa em đến đây!" Cất điện thoại vào túi, Vệ Tư Hàn lên tiếng nói.
" Có thể sao?" Cố Tâm Tây mừng rỡ hỏi lại.
" Chỉ cần là thứ em muốn, dù là hái sao trên trời, anh cũng hái xuống cho em!"
Vệ Tư Hàn khẳng định chắc nịch, ánh mắt hắn thâm tình nhìn cô không rời. Nhưng Cố Tâm Tây lúc này không có để ý đến, cô mãi mê chìm đắm trong vườn hoa Oải Hương mất rồi.
Nhìn nó cô lại nhớ đến mẹ, khi còn sống mẹ cô thường hay dẫn cô đến vườn hoa Oải Hương của gia đình xem. Ở đó mẹ sẽ nhảy một điệu nhảy cho cô xem, hai mẹ con cùng vui đùa, khi trở về sẽ mang ít hoa về làm tinh dầu thơm.
Hồi tưởng lại những ký ức xinh đẹp đó, tay chân cô bắt đầu di chuyển, cô theo trí nhớ mà nhảy điệu nhảy của mẹ. Từng bước nhẹ nhàng và uyển chuyển, động tác nhuần nhuyễn và dứt khoát.
" Thật đẹp!" Vệ Tư Hàn lại một lần nữa bị hút hồn, hắn đứng yên đó như bị câu mất hồn phách vậy.
Dưới ánh nàng vàng rực rỡ, Cố Tâm Tây hăng say nhảy múa mà Vệ Tư Hàn lại chẳng thể nào rời mắt khỏi cô.
Chợt nhớ ra bên cạnh có người, cô vội vàng dừng lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn sang Vệ Tư Hàn." Xin lỗi, tự nhiên tôi lại không tự chủ được!"
" Không sao, anh còn thấy tiếc khi không thể nhìn em nhảy múa thêm nữa!"
Nói đến đây, Cố Tâm Tây ủ rũ ngồi xuống, cô đã từng muốn nhảy điệu này cho Lạc Thời Niên xem, vậy mà cuối cùng người thưởng thức lại là Vệ Tư Hàn. Mẹ từng nói vơi cô, đây là điệu nhảy dành cho người mình yêu, chính điệu nhảy này đã se duyên cho mẹ và ba cô.
" Giá như mỗi ngày đều có thể thoải mái như vậy, bình yên mà sống cuộc sống của mình, không yêu thì sẽ không đau khổ!" Hai tay cô ôm lấy đầu gối, nhỏ giọng nói.
" Yêu đúng người sẽ không đau khổ, mỗi ngày người đó đều có thể làm em hạnh phúc! Chẳng qua là do em đã yêu sai người mà thôi! Em cảm thấy anh thế nào, có phải nên cân nhắc một chút hay không?" Vệ Tư Hàn không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh cô, hắn lên tiếng làm cô giật cả mình.
Cố Tâm Tây di chuyển tầm mắt nhìn hắn, cô thẹn thùng không nói nên lời.
" Sao em lại không trả lời? Anh là thật lòng với em, chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ khiến mỗi ngày của em đều tràn ngập nụ cười!" Vệ Tư Hàn vỗ ngực tự tin nói, hắn không tin là mình không thể chinh phục được cô.
" Cảm ơn anh!" Cố Tâm Tây cảm động nói, đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời như thế. Cô cảm thấy đến lúc mình nên buông bỏ Lạc Thời Niên rồi, dù sao cô và Vệ Tư Hàn sắp kết hôn, cô vẫn là nên mở lòng đón nhận hắn. Có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian để thích nghi, nhưng cô có thể thử.
Trên cánh đồng hoa thơm ngát, Vệ Tư Hàn trao cho cô ánh mắt yêu thương.
____** To Be Continued **____