" Khốn kiếp! Sao cái lũ này có thể trốn nhanh như vậy?" Khương Bạc tức tối, hắn siết chặt nắm đấm, đánh thật mạnh vào tường. Bàn tay hắn vì vậy mà chảy máu, nhưng trên mặt hắn không có vẻ gì là đau đớn.
" Đi thôi, bọn chúng chắc là chưa đi xa được đâu! Tôi sẽ để một vài người ở đây trông chừng, phòng khi bọn chúng muốn quay lại!" Lục Thần Vũ bình tĩnh hơn tên đầu to kia nhiều, hắn nói rồi gấp rút trở lại xe. Bọn họ tiếp tục tìm kiếm những nơi khả nghi nhất.
Lúc này Âu Dương Tư Thần ở trong bệnh viện cũng tỉnh lại, dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng anh đã muốn ngồi dậy cùng mọi người tìm Lạc Ninh Hinh.
" Tư Thần, cậu bị ngốc sao? Vết thương chỉ vừa mới băng lại, cậu cử động mạnh nó lại nứt ra bây giờ!" Mặc Vũ bên cạnh lên tiếng nói, hắn không muốn thấy Âu Dương Tư Thần ngu ngốc như thế này, dù trong tâm hắn cũng rất lo lắng cho Lạc Ninh Hinh.
Vừa hay Khương Bạc và Lục Thần Vũ đã trở về, cả hai đều mệt mỏi nhưng họ vẫn chưa tìm thấy người.
" Cửu ca, vẫn chưa tìm được chị dâu! Cứ mỗi lần tìm ra dấu vết của bọn chúng, thì lại mất dấu! Bây giờ vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm!" Khương Bạc thấp giọng nói, hắn gục đầu đầy thất vọng.
Âu Dương Tư Thần mặc dù bên ngoài im lặng, nhưng trong lòng anh cuộn trào như sóng thần ấp đến. Anh muốn nhìn thấy Lạc Ninh Hinh, muốn được ôm cô vào lòng vỗ về. Kẻ lần này cũng thật thông minh, những thiết bị định vị anh đặt trên người cô đều bị lấy xuống, bây giờ quả thật rất khó để tìm ra vị trí của cô.
" Sếp, người của ta vừa mới thu được một thông tin! Theo lời của một tên tay sai bị bỏ rơi ở biên giới, thì người đứng sau hắn là Hàn Mặc Phong! Hắn cũng là người đã lên kế hoạch bắt Lạc tiểu thư đi!" Du Cảnh gấp không thở chạy vào thông báo.
" Cmn, Hàn Mặc Phong! Khi gặp lại ta nhất định sẽ rút gân của ngươi!" Âu Dương Tư Thần nghe đến đây liền phẫn nộ, anh trăm vạn không ngờ rằng kẻ muốn hại anh lại là cái tên vô dụng đó.
" Sếp, theo thông tin mật thì hắn đã gia nhập Shield rồi!" Du Cảnh lại nói thêm.
" Ha, vậy thì tôi lại có thêm một lý do để kết liễu cuộc đời hắn rồi!" Âu Dương Tư Thần cười lạnh đáp.
" Du Cảnh, phong toả các đường bay cho tôi, ngay cả đường thủy cũng vậy! Tôi không tin hắn có thể mọc cách mà thoát khỏi đây!" Anh ra lệnh cho Du Cảnh.
Sáng sớm hôm sau, cả sân bay và bến cảng đều có người của Âu Dương Tư Thần canh gác.Bọn họ mai phục xung quanh, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng kẻ nào khả nghi, liền bắt vào phòng kín nói chuyện.
Ngay lúc này Hàn Mặc Phong đã đem Lạc Ninh Hinh đến một trung tâm nghiên cứu, đây là nơi mà ngày trước Hàn Gia bỏ tiền ra xây dựng. Vậy nên bọn họ cũng rất tôn trọng Hàn Gia, hắn cũng vì biết chuyện này mà mới đến đây. Ở đây thì sẽ không bị phát hiện, mà còn có đầy đủ dụng cụ và người để xử lý thai nhi trong bụng Lạc Ninh Hinh.
Hàn Mặc Phong ngồi ngay bên cạnh Lạc Ninh Hinh, hắn mỉm cười nhìn cô, nhưng với cô bây giờ hắn chẳng khác gì quỷ dữ. Ngay bây giờ bên ngoài bác sĩ đã chờ sẵn, chỉ cần có lệnh của hắn thì bọn họ sẽ tiến hành bắt thai nhi trong bụng cô ra.
" Ninh Hinh, em nói xem, nếu Âu Dương Tư Thần biết đứa trẻ này sắp không còn nữa, hắn sẽ như thế nào nhỉ?" Hắn nói, ngón tay lại di chuyển dọc trên bụng của cô.
Lạc Ninh Hinh nước mắt tuôn trào, cô không cử động được, loại thuốc mê này khiến tứ chi của cô tê dại, và nó còn ảnh hưởng đến đứa trẻ của cô. Có thể nói nước đi này của hắn rất thâm độc.
" Ngay bây giờ, anh sẽ lấy đứa nhỏ này ra khỏi người em! Ninh Hinh, nếu như em không phải bị bắt đi từ lúc bé, thì bây giờ em đã là vợ của anh rồi! Cái tên khốn kia sẽ không thể nào mà cướp em khỏi tay anh. Nhưng không sao, bởi vì cuối cùng em cũng sẽ thuộc về anh thôi!"
" Chúng ta mới thật sự là nhân duyên trời định, từ lần đầu gặp anh đã thích em rồi! Hoá ra em mới đúng là vị hôn thê của anh, Lâm Như Tuyết kia chỗ nào mà xứng cơ chứ?" Hắn vui vẻ nói với cô.
Nói đến đây hắn đứng dậy." Các người vào đi! Giúp tôi xử lý đứa nhỏ ngu ngốc này!" Hắn lạnh giọng ra lệnh cho những người bên ngoài, rồi lẳng lặng ra khỏi phòng mổ.
" Đừng mà! Hàn Mặc Phong, anh không thể làm như vậy! Anh không được làm hại con của tôi! Các người không được động vào tôi!" Lạc Ninh Hinh nước mặt nhạt nhoà kêu lên thống khổ.
Một tên bác sĩ tiến đến, hắn tiêm thuốc mê vào người cô, dù Lạc Ninh Hinh cố dùng chút sức lực để giãy giụa, nhưng rốt cuộc cô lại rơi vào mê man.
Hàn Mặc Phong ở bên ngoài tính giờ, hắn cảm thấy ca phẫu thuật sắp xong rồi, liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Chuông vừa đổ là đã có người bắt máy.
" Âu Dương Tư Thần, nếu ngươi muốn gặp lại con của mình lần cuối, thì hãy đến trung tâm nghiên cứu của Hàn Gia!" Chỉ vỏn vẹn như thế hắn liền cúp máy, Hàn Mặc Phong là muốn anh tận mắt thấy con của mình chết đi.
_____** To Be Continued **_____