Lâm Như Tuyết hôm nay tan làm sớm, cô ta có một cuộc hẹn với Hứa Vân Du, bà ấy muốn cho cô gặp một người và dùng bữa cơm với họ. Lâm Như Tuyết bước xuống hầm giữ xe, cô ta có cảm giác như có một đôi mắt ẩn nấp đâu đó, nhìn chằm chằm vào mình.
Bước chân của cô ta nhanh hơn, chợt thấy phía trước có nhân viên cũng đang lấy xe, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trên xe, mắt Lâm Như Tuyết vẫn luôn quan sát xung quanh, thấy không có người khả nghi cô ta mới khởi động xe rời đi.
Trở về biệt thư Lâm gia, cô ta chọn một bộ Jumpsuit dài lịch sự, cổ áo dạng vest thanh lịch. Trang điểm mặt quyến rũ, cô ta mới tự tin đến chỗ Hứa Vân Du. Vừa bước xuống xe, cô ta cũng khiến mọi người phải ngoái nhìn, vì nhan sắc xinh đẹp của mình.
Phục vụ đưa cô ta vào phòng V.I.P mà Hứa Vân Du đã đặt, bên trong chỉ có mỗi mình bà ta.
" Người bà muốn tôi gặp đâu? Vẫn chưa đến à?" Lâm Như Tuyết kéo ghế ngồi xuống, rồi lên tiếng hỏi.
" Ông ấy không phải người tầm thường, muốn gặp cũng không phải chuyện dễ đâu! Cô biết điều một chút, nói chuyện đàng hoàng vào." Hứa Vân Du không hài lòng với cách nói chuyện cộc lốc của cô ta, bà ta trả lời bằng giọng khó chịu.
" Tôi biết rồi!" Lâm Như Tuyết mặt không biến sắc nói.
Tầm 30 phút sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ta cũng chính là người 4 năm trước, đã cho thuộc hạ đưa Lâm Như Tuyết về nhà, trong tình trạng say khướt. Gương mặt ông ta không giống là loại người tâm cơ, nhưng ai mà biết được lòng dạ ông ta thâm sâu đến cỡ nào. Theo sau ông ta là gã trợ lý Triệu Thiên Hạo.
" Hứa phu nhân, Lâm tiểu thư xin lỗi vì để hai người chờ khá lâu rồi. Có chút việc bận, nên tôi đến trễ." Ông ta là người rất biết ăn nói, lại tỏ ra vô cùng thân thiện.
" Lệ tổng, ngài đừng nói như vậy! Chúng tôi mới là người có diễm phúc khi gặp ngài! Nào Lâm Như Tuyết, cô kính Lệ tổng một ly đi." Hứa Vân Du vội vàng đáp lời, bà ta ra hiệu cho Lâm Như Tuyết.
" Lâm Như Tuyết, lại gặp cô rồi! Trông cô bây giờ trưởng thành, quyến rũ hơn 4 năm trước đây nhiều!" Ông ta là Lệ Văn Quý, chuyên kinh doanh vũ khí ở trong nước, cũng là một kẻ rửa tiền nổi tiếng
" Chúng ta đã từng gặp qua sao? Tôi không có chút ấn tượng nào cả!" Lâm Như Tuyết khó hiểu nhìn ông ta hỏi.
Chỉ có ông ấy mới biết cô ta là ai thôi, Lâm Như Tuyết làm sao biết được ông ấy là ai chứ. Cô ta thật là vẫn còn non lắm.
" Bốn năm trước cô say rượu, tôi đã cho trợ lý của mình đưa cô về! Bởi vậy cô không có ấn tượng nào với tôi cũng phải thôi." Lệ Văn Quý mỉm cười nói.
" Có chuyện đó sao? Hôm đó có gì thất lễ, mong ngài bỏ qua cho!" Lâm Như Tuyết gượng gạo đáp lời.
Giờ thì cô cũng biết người mà Lê Như Nhã nói là ai rồi, Lâm Như Tuyết vẫn luôn thắc mắc, ai là người đã đưa cô ta về. Hôm nay cuối cùng đã có câu trả lời.
" Hai người thật có là có duyên, vậy mà lại biết nhau trước rồi! Lâm Như Tuyết còn không mời rượu cảm ơn Lệ tổng đi!"
Bị Hứa Vân Du sai khiến, Lâm Như Tuyết không hề vui vẻ chút nào, cô ta cố gắng nở nụ cười công nghiệp, để làm bà ta hài lòng.
" Lệ tổng, tôi kính ngài một ly!" Lâm Như Tuyết đưa ly lên mời, rồi nhanh chóng uống cạn.
" Lâm tiểu thư, chuyện mà chúng tôi cần cô làm đấy, vẫn là mong cô mau chóng hoàn thành! Chúng tôi không đợi được nữa đâu."Lê Văn Quý bây giờ mới lộ đuôi cáo ra, mục đích của bọn họ là muốn từ từ thâu tóm Lâm thị. Sau đó biến Lâm thị thành cỗ máy rửa tiền đen cho bọn họ.
Với thâm niên làm ăn chân chính hơn 50 năm qua, Lâm thị là một vỏ bọc cực kỳ hoàn hảo cho bọn người này. Lâm Như Tuyết làm sao không hiểu ý đồ này, nhưng là cô ta không biết phải làm gì ngay lúc này.
" Lệ tổng, thứ quan trọng như thế! Không phải ngày một ngày hai là lấy được, nhưng là tôi sẽ cố gắng hết sức mình, không làm ông thất vọng đâu." Lâm Như Tuyết khóe môi đưa lên cao, lời nói của cô ta có tính thuyết phục, nên Lệ Văn Quý không có gây khó dễ gì.
Trong suốt bữa ăn, ánh mắt Lệ Văn Quý cứ nhìn đăm đăm vào Lâm Như Tuyết, ông ta như muốn moi hết mọi ngóc ngách của cô ta ra ngoài vậy. Hứa Vân Du có thể nhìn ra được, bà ta chỉ âm thầm quan sát hai người bọn họ.
Kết thúc bữa ăn, tiễn Lâm Như Tuyết lên xe ra về, Hứa Vân Du mới lại gần ông ta hỏi.
" Lệ tổng, ông thích cô ta sao?"
" Đó là chuyện đương nhiên rồi! Một cô gái xinh đẹp quyến rũ như thế, ai mà không mê!" Ông ta không ngần ngại trả lời Hứa Vân Du.
" Đúng vậy! Chờ đến khi xong việc ở Lâm thị, tôi tặng cô ta cho ngài, ngài thấy sao?" Bà ta thâm sâu nói thêm.
Nghe đến đây, mắt của Lệ Văn Quý sáng lên, trong lòng ông ta phấn khích tột độ. Đó là chuyện mà ông ta đã muốn từ lâu, ngay từ lần đầu gặp Lâm Như Tuyết.