" Lạc tiểu thư tỉnh rồi sao? Đầu chắc là đau lắm, tôi giúp cô mát xa một chút, sẽ cảm thấy tốt hơn." Chu thẩm cười hiền lên tiếng.
" Chu thẩm, làm phiền bà rồi!" Lạc Ninh Hinh ngại ngùng nói.
Chu thẩm đặt canh xuống bàn, rồi đi lại giường của cô. Lạc Ninh Hinh nằm xuống, nhắm mắt lại tận hưởng sự thoải mái. Chu thẩm động tác nhẹ nhàng, thuần thục xoa đầu cho cô, Lạc Ninh Hinh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
" Trước đây, thiếu gia thường hay uống nhiều rượu, mỗi khi nhớ đến chuyện cũ. Nên tôi thường xuyên mát xa cho cậu ấy vào mỗi buổi sáng, thiếu gia cũng rất thích tay nghề của tôi." Chu thẩm tự hào nói.
" Trước đây anh ấy thường xuyên uống rượu sao?" Đinh Tiểu Lộ mở mắt tròn xoe, nhìn Chu thẩm hỏi.
" Rất thường xuyên! Nhưng chỉ là trước đây thôi, từ khi gặp cô, thiếu gia đã không còn uống nhiều nữa rồi. Có lần tôi hỏi thử, thì thiếu gia nói sợ cô lo lắng, nên cậu ấy mới không uống." Chu thẩm trả lời Lạc Ninh Hinh.
" Mới sáng sớm, thiếu gia đã gọi cho Hứa quản gia, bảo tôi lên đây chăm sóc cho cô, cậu ấy thật sự rất yêu cô."
Cô nghe vậy liền mỉm cười hạnh phúc, Âu Dương Tư Thần luôn luôn nghĩ đến cô nhiều như vậy.
Chu thẩm mát xa cho cô xong, thì cũng đi ra ngoài. Lạc Ninh Hinh mới bò dậy, vớ lấy điện thoại gọi cho Âu Dương Tư Thần, cô cứ cảm thấy hình như mình bị nghiện anh mất rồi.
" Bảo bối, buổi sáng vui vẻ, có còn đau đầu không?" Âu Dương Tư Thần chỉ cần thấy cô gọi, là bắt máy nhanh như một vị thần, anh ôn nhu nói với cô.
" Cảm ơn anh! Đã không còn đau rồi!" Lạc Ninh Hinh vui vẻ trả lời.
" Vậy thì tốt rồi! Em muốn khi nào đến A.D? Anh sẽ gọi cho Du Cảnh nói trước."
" Có lẽ hôm nay đi! Em muốn nhanh chóng làm việc luôn."
" Có còn mệt không? Anh không yên tâm, hôm qua em say như vậy mà, còn dám khóc lóc với anh." Âu Dương Tư Thần quan tâm nói, cũng không quên kể tội cô.
" Em có khóc sao? Sao em lại không nhớ?" Lạc Ninh Hinh vò đầu hỏi.
" Có cần anh bật ghi âm cho em nghe không? Anh bị em mắng đến oan ức, muốn khóc đi được." Âu Dương Tư Thần nói bằng giọng ủy khuất.
Không nhầm đâu, là anh đang làm nũng với Lạc Ninh Hinh. Còn đâu tổng tài của Âu Dương Đế Đoàn, cao cao tại thượng.
" Em xin lỗi! Hôm qua đã uống say quá! Khi nào anh trở về, em sẽ bồi thường cho anh, có được không?" Lạc Ninh Hinh liền dỗ dành.
" Anh chỉ nhận thịt thường!" Âu Dương Tư Thần đắc ý nói.
" Âu Dương Tư Thần, anh vô sỉ!" Lạc Ninh Hinh đỏ mặt liền mắng.
" Không đùa nữa, em muốn đi làm thì cứ đi. Nhưng thấy mệt thì phải trở về biệt thự ngay." Âu Dương Tư Thần nghiêm túc trở lại, dặn dò cô.
" Tư Thần, anh ở Pháp nhớ giữ gìn sức khỏe đó, đừng làm việc khuya quá, đầu anh sẽ đau. Cũng đừng quên ăn cơm, dạ dày anh không tốt, cũng đừng uống quá nhiều khi tiếp khách. Em cũng không yên tâm, khi anh ở bên đó một mình." Lạc Ninh Hinh như là bà quản gia, căn dặn Âu Dương Tư Thần rất nhiều, mặt cô lo lắng.
Bốn năm trước, phẫu thuật thành công, nhưng vẫn có di chứng xuất hiện. Đầu của Âu Dương Tư Thần vẫn hay đau, mỗi lần đều khiến anh đau như búa bổ, mồ hôi vã như tắm. Có Lạc Ninh Hinh ở bên, thì cô luôn chăm sóc cho anh, nhắc anh đủ thứ.
" Anh biết rồi! Tạm biệt, tối anh sẽ gọi lại cho em!" Âu Dương Tư Thần tiếc nuối nói.
Tắt điện thoại, Lạc Ninh Hinh lấy lại tinh thần, cô vệ sinh cá nhân, rồi thay quần áo đến A.D tập đoàn.
Biệt thự Lạc gia.
Lạc Bội Sam hôm nay rất hớn hở, bởi vì cô đã được nhận vào A.D làm nhà thiết kế. Ở trong nước, thì A.D tập đoàn và Lâm thị, chính là hai nơi mà bất cứ ai đam mê với thiết kế đều muốn vào.
Thật ra thì tài năng của cô ta rất lẹt đẹt, nhưng nhờ quan hệ, nên mới được đi cổng sau vào. Mục đích ban đầu của cô ta là vào Lâm thị, nhưng bốn năm trước, vì chọc giận Lâm Như Tuyết, nên hai nhà Lâm - Lạc đã tuyệt giao. Lạc thị không có đáp ứng được yêu cầu của cô ta, nên cô ta không muốn đến công ty gia đình để làm.
Thế nên Lạc Bội Sam chỉ có thể cố gắng giao tiếp, làm quen với những ông lớn, mới có thể vào được A.D tập đoàn. Mà cô ta nhờ vào thứ gì để mở rộng quan hệ, thì chắc chắn ai cũng biết là chuyện không sạch sẽ.
Trần Hạo Nhiên chính là hôn phu của cô ta, cả hai đã đính hôn bốn năm rồi, nhưng Lạc Bội Sam vẫn không hề muốn kết hôn với hắn. Cho đến bây giờ, trên đầu hắn có bao nhiêu cái sừng, hắn cũng không biết nữa.
" Bội Sam, hôm nay là ngày đầu tiên con đến A.D làm việc, nhất định phải đến sớm để ghi điểm với họ." Trần Thi Thi nhìn Lạc Bội Sam, bà ta vô cùng hãnh diện với những gì cô ta đã làm.
" Con biết rồi! Con đi đây, tạm biệt mẹ!" Lạc Bội Sam gật đầu nói, rồi cô ta cũng đi ra cửa luôn.