" Tư Thần, anh là đồ đáng ghét!" Cô hơi bực bội mắng yêu Âu Dương Tư Thần.
Cô thay đồ, sắp xếp lại hành lý, đã kiểm tra đầy đủ đồ vật, Lạc Ninh Hinh xách vali xuống lầu. Âu Dương Tư Thần đã tây trang phẳng phiu, đứng ở dưới chờ cô.
" Anh đưa em ra sân bay!" Anh nhìn cô cười trìu mến, vội chạy tới xách vali cho cô.
Trên đường ra sân bay, Âu Dương Tư Thần đưa cho cô một hộp macaron, một loại bánh ngọt của Pháp, đủ màu sắc rực rỡ.
" Không kịp ăn sáng, em ăn tạm cái này đi!" Anh nói với cô
" Cảm ơn anh!" Lạc Ninh Hinh vui vẻ nhận bánh, cô cũng rất thích bánh ngọt.
Chẳng bao lâu, hai người đã đến sân bay, vốn dĩ anh muốn dùng chuyên cơ của mình đưa cô về, nhưng Lạc Ninh Hinh không muốn. Đưa cô vào trong, Âu Dương Tư Thần nắm tay cô dặn dò.
" Trở về phải giữ gìn sức khỏe, đừng để lại đổ bệnh! Có chuyện gì không giải quyết được, hãy đến tìm Lục Thần Vũ, hắn sẽ giúp em."
" Còn có phải ăn uống đầy đủ, đừng để đau dạ dày, cũng đừng thức quá khuya,..."
" Em biết mà! Anh ở đây cũng phải chú ý cẩn thận, đừng để bị thương." Lạc Ninh Hinh không chịu được, cắt ngang lời Âu Dương Tư Thần.
Đến 12h30 máy bay sắp cất cánh, Lạc Ninh Hinh nhón chân hôn lên má của Âu Dương Tư Thần, sau đó cô đi vào. Âu Dương Tư Thần đứng bên ngoài nhìn theo bóng dáng cô không rời mắt, anh chờ cô đi khuất vào trong, mới chậm rãi xoay người ra về.
Sau 7 tiếng ngồi trên máy bay, Lạc Ninh Hinh cũng trở về thành phố Nam Vương. Bên ngoài sân bay cô vô tình gặp được Lục Thần Vũ, hắn trên người ăn mặc đơn giản áo thun, phối quần jean, hình như vừa tiễn ai đó ra sân bay.
" Chị dâu, mới từ Pháp về sao? Thật trùng hợp tôi cũng đang chuẩn bị trở về! Để tôi đưa chị về!" Vừa trông thấy Lạc Ninh Hinh, Lục Thần Vũ đã mỉm cười đi đến nói.
" Vậy thì làm phiền anh rồi!" Lạc Ninh Hinh cũng không tiện từ chối cô đồng ý.
Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Vũ Đình.
" Lạc Ninh Hinh, cậu lại biến đâu mất mấy ngày nay vậy? Mình lo cho cậu lắm có biết không?" Vũ Đình to giọng tra khảo.
" Mình thành thật xin lỗi, mình có chút chuyện cần xử lý! À mà mình có quà cho cậu đó nha!" Lạc Ninh Hinh cười ngượng nói.
" Hôm nay lớp chúng ta có tụ hợp ở nhà hàng Venus, cậu mau đến đây đi, mọi người đến cả rồi!" Vũ Đình lại nói.
" Ok!! Mình sẽ đến ngay." Lạc Ninh Hinh liền nhanh chóng đồng ý, sau đó cô tắt máy.
" Chị dâu là muốn đi đâu?" Lục Thần Vũ ngồi bên cạnh lái xe hỏi cô.
" À chỉ là lớp cũ có buổi gặp mặt, tôi muốn đến đó. Có thể phiền cậu đưa tôi đến nhà hàng Venus được không?" Lạc Ninh Hinh trả lời, không quên nhờ vả.
" Được thôi, tôi với Vệ Tư Hàn cũng hẹn ăn cơm ở đó, tôi đưa chị đến." Lục Thần Vũ gật đầu nói.
Xe nhanh chóng tới nhà hàng, hai người trên xe bước xuống, Vũ Đình không biết từ đâu chạy đến, ôm lấy Lạc Ninh Hinh.
" Ninh Hinh cậu đến rồi, mau vào trong thôi!" Vũ Đình tươi cười như một đứa trẻ.
" Ninh Hinh, hành lý cứ để trên xe. Khi nào về thì gọi cho tôi!" Lục Thần Vũ lúc này lên tiếng.
" À tôi biết rồi, cảm ơn cậu!" Lạc Ninh Hinh đáp lời hắn.
Vũ Đình nghe giọng hắn, cô mới nghiêng người nhìn, nãy giờ cô không để ý đến hắn. Lục Thần Vũ khẽ gật đầu chào cô, rồi đi thẳng vào nhà hàng.
" Khai ra mau, sao cậu lại quen biết anh ta? Hai người là quan hệ gì?" Vũ Đình tròn mắt hỏi Lạc Ninh Hinh.
" Chuyện dài dòng lắm, mình sẽ kể cho cậu nghe sau! Chúng ta mau vào trong, mọi người còn đang chờ." Lạc Ninh Hinh lảng tránh câu hỏi, kéo Vũ Đình vào trong.
Bên này Lục Thần Vũ cũng vào phòng Vip, Vệ Tư Hàn cùng Mặc Vũ đã ngồi sẵn bên trong.
" Tên kia, làm gì mà lâu vậy? Làm tụi này chờ mòn mỏi có biết không?" Vệ Tư Hàn vừa thấy Lục Thần Vũ đã nhăn mày trách móc.
" Có chút việc riêng thôi, với lại trên đường có gặp Ninh Hinh." Lục Thần Vũ kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhạt trả lời.
" Chị dâu ở đâu a? Cậu không mang chị ấy đến sao?" Vệ Tư Hàn hớn hở hỏi lại.
" Không, cô ấy ở bên phòng khác! Có hẹn với bạn học." Nghe Lục Thần Vũ nói xong Vệ Tư Hàn trưng bày ra bộ mặt tiếc nuối.
Buổi gặp mặt cũng tan dần, Lạc Ninh Hinh gọi điện cho Lục Thần Vũ, sau đó cô mang Vũ Đình đi theo.
Trong phòng Vệ Tư Hàn đã say mèm, lại lảm nhảm không thôi, Lạc Ninh Hinh cùng Vũ Đình đi vào trong.
" Cho cậu làm quen một chút!" Lạc Ninh Hinh nói thầm với Vũ Đình.
Lục Thần Vũ vẫn còn tỉnh táo, hắn kéo ghế cho hai người họ ngồi xuống.
_______