" Chậc, chậc, mày có biết là mấy thằng kia thích mày lắm không? Đang yên đang lành lại bệnh!" Tên đàn em nhìn cô ta tỏ vẻ tiếc nuối.
" Thằng chó!"
" Tao bây giờ cũng không muốn đánh mày đâu! Đánh mày bây giờ chỉ thấy bẩn tay mà thôi, mày cứ chửi đi, còn sống được bao lâu nữa đâu chứ!"
Những lời này như dao nhọn khoét sâu vào tim Lâm Như Tuyết, cô ta rơi vào trầm tư. Có phải nếu như không bị Hứa Vân Du bắt đi, cô ta bây giờ đã có thể sống tốt hơn không? Không cha không mẹ cũng chẳng sao, ít nhất kết cục của cô ta sẽ không thê thảm như bây giờ.
Nhưng trên đời không có nếu như, sai một li là đi một dặm, không một ai có thể giúp cô ta thay đổi chuyện này.
Xe nhanh chóng đưa Lâm Như Tuyết rời khỏi nhà chứa, để cô ta đến một nơi hoang vu của vùng này. Đến nơi, Lâm Như Tuyết bị ném mạnh xuống đất, bọn chúng chẳng thể nhẹ nhàng với cô ta.
Lâm Như Tuyết đau đớn vô cùng, căn bệnh quái ác kia cũng đang hành hạ cô ta từng ngày. Chờ xe của bọn chúng đi rồi, cô ta mới đảo mắt nhìn xung quanh.Nơi này chẳng có ai cả, nếu như cô ta ở đây, thì sống chết thế nào cũng chẳng có ai biết.
Lâm Như Tuyết bò trên mặt đất, cô ta lồm cồm đứng dậy, khó nhọc đi từng bước. Đi mãi cũng chẳng thấy có ai, miệng cô ta đã khô khốc, hai chân cũng đã rướm máu bởi vì không mang giày.
Mệt mỏi đau đớn, cái nắng cháy da ở đây khiến cô ta dần cạn kiệt sức lực, rồi ngã xuống đất. Trong mê mang, cô ta nhìn thấy khung cảnh trước mặt trắng xóa, Hàn Mặc Phong lại đang đứng mỉm cười với cô ta.
" Mặc Phong, là...anh sao? Anh đến...cứu em có phải không?" Lâm Như Tuyết chảy nước mắt hỏi, chỉ là ảo giác kia không thể trả lời cô ta được.
" Có thể...đưa em đi cùng không? Em bây giờ...vẫn có thể sánh bước cùng anh chứ?"
Hàn Mặc Phong bước đến nắm tay cô ta, Lâm Như Tuyết lúc này mừng rỡ, cô ta đứng lên đi cùng hắn.
Ở xa phía trước, có một sư thầy đang bước chậm đi đến, gương mặt khắc khổ, làn da đã rám nắng. Nhìn thấy trước mặt là Lâm Như Tuyết, sư thầy chỉ lắc đầu thở dài.
" A Di Đà Phật! Hi vọng kiếp sau, thí chủ có thể tu tâm tích đức! Kiếp này nghiệp chướng tích tụ quá nhiều!" Ông ấy chắp tay nói.
Dưới đất Lâm Như Tuyết đã chết từ khi nào, nhưng trên môi cô ta vẫn mang theo một nụ cười nhẹ. Người tàn ác mưu mô như cô ta, kết cục như vậy là xứng đáng.
Hôm này là ngày Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh rời khỏi Nam Vương, hai người sẽ đi bằng du thuyền lớn. Ở bến cảng lúc này đã có nhiều người đến đưa tiễn hai người, Vệ Tư Hàn, Mặc Vũ, còn có Khương Bạc cũng đến dù công việc của hắn bận rộn.
" Ninh Hinh, con đi nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để đổ bệnh! Còn có nhớ thường xuyên gọi cho mẹ, để mẹ đỡ nhớ các con!" Lê Như Nhã đã đến đây từ sớm, bà ấy nắm tay Lạc Ninh Hinh dặn dò.
" Mẹ yên tâm đi! Có Tư Thần ở bên cạnh, con nhất định sẽ không đổ bệnh đâu!"
" Ừm, mẹ tin tưởng cậu ấy!"
Bịn rịn chia tay một lúc lâu, du thuyền cũng chuẩn bị xuất bến, người nhà Lâm Gia ai cũng rưng rưng nước mắt. Bọn họ vừa mới nhận nhau không lâu, vậy mà Lạc Ninh Hinh lại phải đi xa mất rồi.
" Được rồi, đừng khóc nữa! Con bé sẽ còn quay về mà!" Lâm Văn Thành ôm vợ vào lòng vỗ về.
" Cửu ca, anh phải mau mau quay về đấy! Em cũng muốn đi tìm vợ rồi!" Khương Bạc với gọi theo.
" Cái thằng ngốc này!" Vệ Tư Hàn và Mặc Vũ nhìn hắn cười nói.
Sau khi du thuyền đi xa rồi, mọi người ai cũng về nhà nấy, chẳng ai buồn quan tâm đến Khương Bạc." Này, mọi người không giúp tôi sao? Tôi thế này làm sao về được hả?" Nhìn thấy mọi người đi cả rồi, hắn vội vàng kêu lên.
Nhưng chẳng ai thèm quay lại, để một mình hắn chật vật với chiếc xe lăn." Du Cảnh, tôi sẽ giết chết cậu! Có giỏi thì tự xử lý công việc một mình đi, đừng có gọi cho tôi!" Hắn phẫn nộ gào lên dữ dội.
Khương Bạc khó nhọc xử lý chiếc xe lăn, nhưng hắn thật không quen chút nào, còn mém chút nữa lật nhào cả xe.
" Khốn kiếp thật! Sao cái xe này khó điều khiển vậy chứ?"
" Để tôi giúp anh nhé!" Bất ngờ có một giọng nói dịu dàng từ phía sau vang lên, là một cô gái trẻ rất xinh đẹp.
" À, cảm ơn cô!" Khương Bạc đột nhiên đỏ mặt, đây là chuyện trước giờ chưa từng thấy, duyên trời định của hắn đến rồi.
Cô gái này đẩy hắn đi ra ngoài xe, còn cẩn thận chỉ dạy hắn cách điều khiển xe lăn. Nhưng cả buổi nói chuyện, hắn lại chẳng để tâm, mà chỉ đưa mắt nhìn cô gái.
"Nếu anh đã hiểu rồi thì tôi đi nhé! Chào anh!"
" À khoan...khoan đã! Có thể cho tôi biết tên của cô không?" Khương Bạc vội vàng ngăn cô lại, lắp bắp hỏi.
" Tôi à? Anh cứ gọi tôi là Tử Vi!" Cô gái mỉm cười nhìn hắn trả lời, rồi xoay người đi thẳng.
" Tử Vi! Người đẹp mà tên cũng rất đẹp!"
" Này, cậu mới nói chuyện với ai đấy!" Khương Bạc đang ngẩn ngơ, thì Du Cảnh từ phía sau lưng đi tới hỏi.
____** To Be Continued **____