Mục lục
CẢ THẾ GIỚI CỦA ANH CHỈ DÀNH CHO EM
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Ninh Hinh được bế vào phòng nghỉ, Âu Dương Tư Thần đặt cô nằm trên chân anh, tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho cô.

" Uống thuốc rồi lát nữa em sẽ thấy tốt hơn, làm anh lo lắng lắm có biết không?" Anh vừa nói vừa xoa cho cô. Lạc Ninh Hinh mệt nên chỉ gật đầu nhẹ

Ở trên tàu, Vệ Tư Hàn cùng Lục Thần Vũ đang chuẩn bị dụng cụ để lặn, Vũ Đình cũng mon men đi tới. Thật sự là cô muốn ở bên chăm sóc cho Lạc Ninh Hinh, nhưng đã có Âu Dương Tư Thần ở đó rồi, nên cô không muốn làm phiền hai người họ.

" Có muốn thử không?" Lục Thần Vũ đột nhiên nhìn cô nói.

" Các anh cứ chơi đi, tôi ở đây nhìn được rồi." Vũ Đình xua tay từ chối.

Lục Thần Vũ vẫn đem đồ lặn đưa qua cho cô.

" Đừng sợ! Có tôi ở đây, không để cô chết được." Hắn nhìn cô nói.

" Cậu ta lặn rất giỏi, cô cứ yên tâm đi." Vệ Tư Hàn một bên nói vô.

Cũng ngại phải từ chối, Vũ Đình mặc đồ vào, Lục Thần Vũ cẩn thận đeo kính, và ống thở cho cô, mặt Vũ Đình ửng đỏ.

" Mặt cô bị làm sao vậy?" Lục Thần Vũ hỏi.

" À...à....Không có gì!" Vũ Đình lắp bắp nói, cô quay mặt sang chỗ khác.

Vệ Tư Hàn xung phong xuống trước, Lục Thần Vũ cũng đi theo sau, hắn đưa tay đỡ Vũ Đình xuống nước. Dòng nước mát lạnh làm Vũ Đình cảm thấy sảng khoái, Lục Thần Vũ từ từ đưa cô ra xa du thuyền.

" Chuẩn bị lặn nào, cô sẵn sàng chưa!" Lục Thần Vũ hỏi cô.

Đinh Tiểu Lộ gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc, Lục Thần Vũ nhìn cô mà cảm thấy buồn cười.

Hai người bắt đầu lặn sâu xuống, thế giới bên dưới mặt nước thật đẹp, đại dương chính là ngôi nhà của rất nhiều sinh vật biển. Vũ Đình thích thú cười tít cả mắt, cô đã đi biển rất nhiều lần, chỉ là chưa bao giờ lặn sâu dưới đáy biển cả.

Nhìn những con cá đủ màu sắc, uyển chuyển bơi lội, những rặng san hô xinh đẹp, hay những con sứa biển ngộ nghĩnh,..... Vũ Đình lại tự nhiên mà lôi kéo cánh tay của Lục Thần Vũ chỉ trỏ, trông cô như một đứa trẻ, được dẫn đi chơi, Lục Thần Vũ không hiểu sao, mà hắn lại ngắm nhìn Vũ Đình không rời mắt.

Vũ Đình lúc này quay người nhìn hắn, bốn mắt đối diện nhau, Lục Thần Vũ có hơi giật mình, hắn quay mặt đi chỗ khác. Vũ Đình cũng ngại ngùng, đang không biết phải làm sao thì cô đột nhiên khó thở. Bình dưỡng khí của cô hình như bị gì đó, nó khiến cô không thể thở được.

Vũ Đình tay chân vùng vẫy, Lục Thần Vũ lại không chú ý đến cô, Vũ Đình càng kịch liệt giẫy giụa, hô hấp càng nặng nề.

" Không được, mình không thể chết. Lục Thần Vũ, cứu tôi với!" Nội tâm cô gào thét trong vô vọng, Vũ Đình mất đi ý thức, cô lịm dần đi.

Lục Thần Vũ lúc này mới quay lại, nhìn Vũ Đình đang từ từ chìm xuống dưới, hắn hoảng hốt thật sự. Hắn mau chóng bơi đến giữ lấy cô, lại nhanh tay tháo bình dưỡng khí cùng mặt nạ của cô ra.

Nhận thấy Vũ Đình đã bất tỉnh, Lục Thần Vũ không còn cách nào khác, hắn cũng tự lột mặt nạ trên mặt mình. Ôm lấy Vũ Đình, truyền không khí của mình cho cô, Vũ Đình trong mê man, cô cảm nhận được một cánh môi mềm đang đặt lên môi cô.

Giúp cô lên khỏi mặt nước, có Vệ Tư Hàn hỗ trợ, nên hai người nhanh chóng lên thuyền. Nhờ Lục Thần Vũ cấp cứu kịp thời, Vũ Đình sặc sụa từ từ mở mắt ra. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

" Cảm ơn anh!" Vũ Đình nằm co ro giọng run run nói.

" Xin lỗi, khiến cho cô sợ hãi rồi!"

Lục Thần Vũ mặt không cảm xúc lên tiếng, chụp lấy khăn lông bên cạnh, quấn lên người cô, rồi bế cô về phòng.

Lạc Ninh Hinh từ Vệ Tư Hàn biết được, cô lo lắng chạy đến phòng Vũ Đình, nhìn cô nằm yên ổn trên giường Lạc Ninh Hinh mới thả lỏng được chút ít.

" Đình Đình, cậu có nơi nào không khỏe không?" Lạc Ninh Hinh hỏi cô.

" Không sao rồi, nghỉ ngơi một tí là khỏe thôi, Hinh Hinh không cần lo lắng." Vũ Đình vừa bị dọa sợ, lại gượng cười nhìn Lạc Ninh Hinh trấn an cô.

" Thật làm mình lo muốn chết!" Lạc Ninh Hinh nắm tay cô nói.

Vốn dĩ muốn đưa Lạc Ninh Hinh đi gặp ba mẹ anh, rồi để cô ở lại đây thư giãn, nhưng mọi chuyện không vui cứ xảy ra. Nên cuối cùng, mọi người quyết định trở về thành phố Nam Vương vào ngày hôm sau.

Thành phố Nam Vương.

".........."

Hôm nay, trên tất cả mặt báo và mạng xã hội, tin đầu đề hot chính là Hàn thị tập đoàn tuyên bố phá sản. Hàn Mặc Uy đã tự mình xác nhận sự việc, mọi người bắt đầu xôn xao.

" Thật không ngờ nha, tập đoàn lẫy lừng ba mươi năm, vậy mà lại phá sản."

" Cuộc sống đúng là không thể nói trước được điều gì."

" Nghe bảo là linh kiện của họ không đạt tiêu chuẩn, thật là phá sản cũng đáng."

"............."

Nhìn những bình luận tiêu cực trên mạng, Hàn Mặc Phong cảm thấy xót xa vô cùng, Hàn thị tập đoàn đi đến bước này cũng là do hắn làm ra. Trong biệt thự rộng lớn, đồ đạc đã được đóng gói xong hết, Hàn gia không thể tiếp tục ở lại đây, Hàn Mặc Uy dù không muốn, cũng phải rời khỏi nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK