“Đây là những quy tắc bất thành văn của ngành. Mọi người cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không gây ra rắc rối lớn là được”.
“Tên khốn Lương Huy đó cố tình tìm người bày mưu, anh thấy là người quen, không lo lắng chuyện ông ta vẫn chưa thế chấp đã cho vay rồi, kết quả tên đó mới ôm tiền bỏ chạy”.
“Bây giờ khoản vay không lấy lại được, Lương Huy thông qua mối quan hệ của mình báo cáo sự việc lên chi nhánh, chuyện này liền trở nên nghiêm trọng”.
Lý Thần không nói gì, có vẻ đang suy nghĩ.
Trương Giang trầm mặc một lúc, cắn răng nói: “Người anh em, nếu thật sự không được thì thôi bỏ đi vậy, cùng lắm thì cái chức giám đốc ngân hàng này anh không làm nữa”.
Lý Thần lắc đầu nói: “Chuyện này nếu làm ầm ĩ lên, chỉ sợ không chỉ mất việc thôi đâu đâu, giải quyết không cẩn thận có khi còn phải ăn cơm tù nữa đấy”.
Sắc mặt Trương Giang tái mét, là người trong ngành, làm sao không biết sự nhạy cảm của ngành ngân hàng được, không làm theo quy định đã cho người ta vay tiền, người ta lấy được tiền xong thì ôm tiền bỏ trốn, giám đốc ngân hàng như mình có khi thật sự phải ăn cơm tù ấy chứ.
“Nhưng mà anh không cần lo lắng”, Lý Thần cười nói, trấn an Trương Giang.
“Thực ra giải quyết việc này rất dễ, nhưng mục đích của em không chỉ đơn giản là giải quyết việc này”.
“Người như Lương Huy sống chết ôm hận bên người, đối với anh là một quả bom hẹn giờ, em muốn nhân cơ hội này, hạ bệ ông ta luôn”.
Nghe thấy lời của Lý Thần, Trương Giang trợn tròn hai mắt, đè nén kích động nói: “Chú Thần, chú có chắc không?”
Dựa theo ký ức của kiếp trước.
Trương Giang thuận lợi thăng chức, cuối cùng đạt được vị trí giám đốc chi nhánh tỉnh.
Còn vốn liếng của Lương Huy bùng nổ hết, cuối cùng tan tành thành mây khói.
Vì vậy Lý Thần biết được chuyện này, suy cho cùng chính là vì sự tái sinh của anh dẫn đến thay đổi một số chuyện.
Nhưng nhìn chung, có một điểm vẫn không thể thay đổi được.
Đó chính là công ty Lương Thiên chắc chắn sẽ sụp đổ.
Hạng mục đầu tư của công ty Lương Thiên vỗn dĩ là những hoạt động kinh doanh thua lỗ, cộng thêm việc trước đó ông ta đã tổn thất năm mươi triệu, Lương Huy muốn lấp lỗ trống này nên đã phá bỏ bức tường phía Đông để đắp bức tường phía Tây.
Nói không chừng đã động vào tiền của khách hàng.
Còn có một điểm rất quan trọng, Lý Thần nhớ lại về ký ức của kiếp trước, sau khi sự việc của Lương Huy hoàn toàn bại lộ, cuối cùng ông ta bị kết án.
Đội điều tra kinh tế thành phố đã theo dõi Lương Huy rất lâu rồi, đợi công ty vỡ nợ sẽ lập tức khống chế ông ta, cáo buộc lúc đó là gây quỹ bất hợp pháp.
Vì vậy, theo quan điểm của Lý Thần, việc hạ bệ Lương Huy không có gì phức tạp.
“Anh có thể liên lạc được với Lương Huy không?”, Lý Thần hỏi.
Trương Giang không biết ý của câu hỏi này của Lý Thần là gì, tuy nhiên vẫn nói: “Có thể, nhưng hôm qua anh đã trở mặt với ông ta qua điện thoại rồi”.
Lý Thần nói: “Gọi điện cho ông ta, nói rằng em muốn hẹn ông ta đi ăn”.
Trương Giang sững sờ nói: “Chuyện này, không phải tự mình chui đầu vào rọ sao? Ông ta đang lùng sục khắp nơi để tìm chú đấy?”
“Em không sợ ông ta tìm em, tìm em thì mọi chuyện đã dễ dàng rồi, anh cứ gọi điện thoại đi”, Lý Thần nói.
Trương Giang gật đầu, bấm số điện thoại của Lương Huy, cố ý bật loa ngoài.
Ngay sau đó, điện thoại đã được kết nối, giọng nói u ám và hơi khàn của Lương Huy truyền tới.
“Ông Trương kia, ông còn gọi cho tôi làm gì, định cầu xin sao?”
Trương Giang hít sâu một hơi, nén cơn giận, nói: “Hẹn ông đi ăn một bữa”.
Lương Huy sửng sốt, sau đó bật cười ha hả: “Đi ăn? Cho dù ông có quỳ trước mặt tôi, tôi cũng không tha cho ông đâu, muốn trách thì trách ông theo nhầm người, trừ khi ông gọi thằng nhãi Lý Thần đó ra, bảo cậu ta dập đầu nhận sai với tôi, tôi sẽ suy nghĩ việc tha cho ông một con đường sống”.