Lần này, Lý Thần dắt theo cả Lưu Quân đang rảnh rỗi đi cùng.
Trên đường đi, Diêu Chí Quân tỏ ra lo lắng.
“Chú Diêu, sao chú lại trở thành bạn với bố vợ tương lai của cháu thế? Ông ấy nhất định là coi thường chú lắm”.
Mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết hơn, vì vậy Lý Thần mới nói đùa một câu.
Diêu Chí Quân hậm hực nói: “Tôi mới coi thường ông ấy, ông ấy dựa vào đâu mà coi thường tôi”.
“Hai người như ở hai thế giới vậy, chú Diêu, chú rất cẩn thận, thậm chí có thể nói là thận trọng quá mức, nhưng bố vợ tương lai của cháu, liều lĩnh hơn so với chú rất nhiều”, Lý Thần nói.
Đương nhiên, sự liều lĩnh của Tô Đông Thăng thì không cần phải nói, nếu không ông ấy đã không hấp tấp bước vào lĩnh vực đầu tư, suýt chút nữa bị lừa đến mức tan cửa nát nhà.
Nói về lĩnh vực bất động sản đang làm hiện giờ cũng là Lý Thần khởi đầu trước. Sau khi điều tra ông ấy cảm thấy có khả năng, vì vậy lập tức thành lập công ty.
Nếu như so sánh, Diêu Chí Quân thật sự kém hơn rất nhiều.
Diêu Chí Quân suy nghĩ một lúc, phát hiện ra cái này đúng thật.
Ông ấy cười nói: “Con người ông ấy, quả thực là như vậy. Chúng tôi có được tình bạn sâu đậm nhiều năm như vậy chỉ có thể nói là do duyên phận, tôi và ông ấy khá có duyên”.
Lý Thần cười nói: “Kỳ thực là chúng ta có thể nhìn nhận rõ, có một số chuyện, không thể lùi, nếu như lùi một bước, bước nào cũng phải lùi, lùi đến mức không còn đường lùi nữa, cuối cùng sẽ rơi xuống đáy vực”.
“Thời đại này, không tranh giành thì sẽ không có ai thương xót cho bạn”.
Nghe thấy lời này, Diêu Chí Quân trầm ngâm gật đầu, tán thành nói: “Đúng vậy… ở Yến Kinh những năm nay, tiếp xúc với rất nhiều người có lai lịch thâm sâu, tôi cũng trở nên bó tay bó chân, sợ rằng sẽ đắc tội với người ta”.
“Chuyện này cũng liên quan đến ngành nghề nữa, dù sao làm ngành tư vấn dịch vụ này, không thể đắc tội với người khác được”, Lý Thần cho cho Diêu Chí Quân một đường lùi.
“Lý Thần à! Chẳng trách lão hồ ly Tô Đông Thăng lại thích cậu như vậy. Ở độ tuổi như cậu, chưa ai có thể đạt được tới trình độ của cậu đâu! Thực lực của cậu bây giờ không kém cạnh gì bố vợ tương lai của cậu, nhưng trên người cậu lại không hề cảm nhận được chút ngông cuồng kiêu ngạo nào”.
“Lão hồ ly này, lần này nhặt được báu vật rồi”, Diêu Chí Quân có chút ngưỡng mộ nói.
“Ha ha, chú Diêu, chú đánh giá cao cháu quá rồi, thành tích này của cháu chưa có gì đáng tự hào cả, phải biết rằng những người giỏi hơn cháu ở ngoài kia có rất nhiều, nhưng giờ vẫn còn đang khiêm tốn hơn cháu đấy…”, Lý Thần cười nhẹ nói.
Anh không phải đang giả vờ khiêm tốn, mà từ tận sâu trong đáy lòng anh vẫn cảm thấy mình còn rất nhỏ bé, mục tiêu của anh là trở thành người giàu nhất thế giới.
So với những tỷ phú đó, thành tựu của Lý Thần lúc này chưa có gì đáng nói. Phải biết rằng các tập đoàn lớn đó kiểm soát huyết mạch kinh tế của một số quốc gia.
Đó mới là ông chủ thật sự, sống như vậy mới đáng chứ! Lý Thần đương nhiên không để bản thân sống một cuộc đời tầm thường được!
Anh phải nắm bắt mọi cơ hội, để bản thân từng bước tiến lên một cấp độ cao hơn!
Nói về lĩnh vực bất động sản đang làm hiện giờ cũng là Lý Thần khởi đầu trước. Sau khi điều tra ông ấy cảm thấy có khả năng, vì vậy lập tức thành lập công ty.
Nếu như so sánh, Diêu Chí Quân thật sự kém hơn rất nhiều.
Diêu Chí Quân suy nghĩ một lúc, phát hiện ra cái này đúng thật.
Ông ấy cười nói: “Con người ông ấy, quả thực là như vậy. Chúng tôi có được tình bạn sâu đậm nhiều năm như vậy chỉ có thể nói là do duyên phận, tôi và ông ấy khá có duyên”.
Lý Thần cười nói: “Kỳ thực là chúng ta có thể nhìn nhận rõ, có một số chuyện, không thể lùi, nếu như lùi một bước, bước nào cũng phải lùi, lùi đến mức không còn đường lùi nữa, cuối cùng sẽ rơi xuống đáy vực”.
“Thời đại này, không tranh giành thì sẽ không có ai thương xót cho bạn”.
Nghe thấy lời này, Diêu Chí Quân trầm ngâm gật đầu, tán thành nói: “Đúng vậy… ở Yến Kinh những năm nay, tiếp xúc với rất nhiều người có lai lịch thâm sâu, tôi cũng trở nên bó tay bó chân, sợ rằng sẽ đắc tội với người ta”.
“Chuyện này cũng liên quan đến ngành nghề nữa, dù sao làm ngành tư vấn dịch vụ này, không thể đắc tội với người khác được”, Lý Thần cho cho Diêu Chí Quân một đường lùi.