Sự khác biệt rõ ràng là quá lớn.
Mặc dù không có ai chịu thừa nhận công ty mình kém nhưng cũng phải xem tình hình thực tế. Hoa Nghị Huynh Đệ cũng được coi là khá, nhưng so với tứ đại gia tộc thì là cái gì chứ?
“Trong thời gian ngắn nhận xác nhận lại danh sách và nộp lên cho tôi”.
Câu nói của Lý Thần trịnh trọng khẳng định lại một lần nữa, không để người khác phản bác.
“Thời gian còn lại không nhiều nữa, từng hạng mục của mọi người chuẩn bị như thế nào rồi?”
Mấy tiếng đồ hồ sau đó, Lý Thần đều tham gia vào việc chuẩn bị cho buổi tiệc.
Dù anh không hiểu từng hạng mục cụ thể nhưng dù sao cũng sống lại từ cả một thế kỷ.
Nên ở kiếp trước anh đã từng chứng kiến không ít hội nghị quy mô lớn. Hơn nữa còn là từ 20 năm trước, bất luận là về quan niệm hay là sự sáng tạo thì chắc chắn cũng là đứng đầu thế giới.
Thế nên những đề nghị mà Lý Thần đưa ra phần lớn đều có thể khơi gợi không ít cho mấy người Lâm Nhiễm và Lữ Binh.
Bầu không khí cũng dần trở lại bình thường.
Sau khi hội nghị kết thúc, Lữ Binh lập tức xếp người đưa danh sách nộp lên trên.
Tào Quốc Nghiêm đang ngồi trong phòng làm việc chờ đợi. Người phía trên gọi tới nói rằng danh sách đã đưa tới, Tào Quốc Nghiêm vui mừng chạy tới phòng làm việc.
“Chu Xử, danh sách của Hoa Nghị Huynh Đệ đưa tới rồi à?”, Tào Quốc Nghiêm bước vào là hỏi.
Chu Xử là một người đàn ông uy nghiêm hơn năm mươi tuổi. Khi Tào Quốc Nghiêm bước vào thì ông ta đang cầm tờ danh sách trên tay.
Ngô Hán Lâm đang ngồi bên cạnh cười nói gì đó.
“Đúng vậy, đưa tới rồi”, Chu Xử thản nhiên nhìn Tào Quốc Nghiêm và nói: “Nghe nói ông không hề mở cuộc họp, cứ thế bỏ đi phải không?”
Tào Quốc Nghiêm nhìn vẻ mặt bình thản của Ngô Hán Lâm, biết được là chắc chắn cái ông già này đã báo cáo nên sầm mặt, nhưng nhanh chóng nặn ra một nụ cười: “Chủ yếu là cái người thanh niên tên Lý Thần đó quá ngạo mạn, không coi ai ra gì”.
“Thôi được rồi, tôi còn không biết ông sao?”, Chu Xử thản nhiên nói.
“Tôi biết hết mọi việc rồi, là ông không tôn trọng người ta trước. Người ta họp đã báo ông trước mấy ngày về thời gian địa điểm, còn đưa xe tới rước, ông thì hay rồi, cố tình dây chun, nếu là tôi thì đến cả cửa phòng tôi cũng không cho ông vào đâu!”
Nghe Chu Xử nói chẳng chút khách khí, Tào Quốc Nghiêm vội vàng nói: “Chu Xử, tôi…”
Chu Xử phất tay cắt ngang lời giải thích của Tào Quốc Nghiêm, chỉ đưa tờ danh sách ra trước mặt ông: “Nhìn danh sách này đi”.
Tào Quốc Nghiệm nhận lấy và xem. Sau một lúc, ông ta trừng mắt rồi bật cười.
“Cái tên Lý Thần này đúng là điên rồi? Viết cả tên của tứ đại gia tộc siêp cấp của Hồng Kông lên đây sao, muốn chúng ta ra mặt đi mời chắc?”
“Chu Xử, tôi nói rồi cái thanh niên Lý Thần này không đủ trưởng thành, ông xem chuyện anh ta làm gọi là gì đây?”
“Mở miệng khoác lác rồi bắt chúng ta chùi mông cho mình. Những người này chúng ta có thể mời được sao, đúng là làm loạn!”
“Chu Xử, tôi thấy cần nghiêm khắc xử lý chuyện này. Cái tên Lý Thần này, không giáo huấn cho anh ta một chút thì anh ta không biết trời cao đất dày là gì”