Vì vậy hai cặp dấu chân, một lớn một nhỏ để lại một đoạn đường dài trên bãi cát này.
“Mấy tháng nữa là sẽ vào đông rồi, mùa đông này chúng ta cùng tới thủ đô đi”, Tô Vãn Thanh đột nhiên nói.
Dù khá bất ngờ trước lời đề nghị này, nhưng Lý Thần vẫn cười nói: “Được”.
“Chọn một ngày tuyết rơi, chúng ta hãy cùng tới Tử Cấm Thành”, Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
Cô sẽ không nói với Lý Thần, Cố Cung khi có tuyết rơi mới được gọi là Tử Cấm Thành. Cùng với người mình yêu tản bộ dưới tuyết trong Tử Cấm Thành, đi mãi đi mãi, bạc trắng mái đầu…
Đi bộ mệt rồi liền nằm xuống nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài bên bãi biển được đặt ở gần khách sạn, sau đó gọi phục vụ mang đồ uống tới, cả Lý Thần và Tô Vãn Thanh đều rất thư thái.
“Hai kẻ đáng ghét kia, cậu định làm như thế nào?”
“Trong vòng ba ngày, mình sẽ khiến bọn họ quỳ xuống trước mặt cậu nhận sai”.
Lý Thần không bao giờ khoác lác.
Đối xử với phụ nữ cũng như vậy.
Anh nói trong ba ngày sẽ khiến Trịnh Mộ Kiếm và Tiền Thế Minh quỳ xuống nhận sai trước mặt Tô Vãn Thanh thì cảnh này tuyệt đối sẽ không xảy ra vào ngày thứ tư.
Sáng sớm thức dậy ở khách sạn, hai người đi xuống ăn sáng, sau đó đi thẳng tới văn phòng của bất động sản Thần Thanh ở Tân Hải.
Hai vị sếp lớn ghé thăm, giám đốc Lưu đương nhiên không dám lơ là, lập tức triệu tập toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới vào họp.
Tuy nhiên, Lý Thần không phải là ông chủ thích tổ chức các cuộc họp mọi lúc mọi nơi để chứng tỏ quyền lực của mình. Anh bảo các nhân viên cứ làm việc như bình thường, chỉ để lại giám đốc Lưu và hai phó giám đốc.
Ba người này về cơ bản là người phụ trách của bất động sản Thần Thanh tại chi nhánh Tân Hải.
“Thành thật mà nói, mặc dù phía tổng công ty hiểu chuyện dự án ở Tân Hải không dễ thực hiện, nhưng đối với tiến độ công việc hiện giờ ở đây, chúng tôi cảm thấy rất không hài lòng”.
Lý Thần ngồi vào vị trí của giám đốc Lưu và nói.
Ba người phía dưới đồng thời nhìn nhau, cười khổ.
“Sếp Lý, chúng tôi thật sự gặp khó khăn, chủ yếu là do Tân Hải la một nơi rất đặc biệt, công việc của chúng tôi gặp trở ngại rất lớn”, một phó giám đốc ấm ức nói.
“Nếu như công việc không có độ khó nhất định, các ông nói cho tôi biết, vì sao tôi phải bỏ ra số tiền gấp mấy lần lương của nhân viên bình thường để thuê các ông làm việc?”, Lý Thần hỏi.
Câu hỏi này khiến cả ba người đều á khẩu.
Tô Vãn Thanh đang ngồi ở bên cạnh nhìn Lý Thần một cách rất chăm chú.
Cô phát hiện, Lý Thần lúc này thật sự rất đẹp trai…
‘Tôi biết rằng, dự án ở Tân Hải gặp trở ngại lớn nhất chính là sự ngăn cản của nhà họ Trịnh ở địa phương. Chuyện này đối với các ông mà nói quả thực khá khó để xử lý, giám đốc Lưu, nghe nói trước đây ông còn từng nhận được lưỡi dao đe dọa trong văn phòng?”
Giám đốc Lưu vội vàng gật đầu, cười khổ nói: “Đây quả thực là tú tài gặp phải binh, có lý mà không nói rõ được. Không chỉ riêng tôi, rất nhiều người đã bị đe dọa một cách công khai”.
“Còn cảnh báo chúng tôi rằng, chúng tôi chỉ là những người làm công, không cần phải vì một công việc mà khiến bản thân phải gặp tai nạn ngoài ý muốn”.
Lý Thần thờ ơ nói: “Năm 2000 rồi mà còn có người dùng thủ đoạn lưu manh này để làm ăn, còn các ông, thật sự đã bị dọa cho sợ rồi sao?”
“Tôi có thể nói cho các ông biết, các ông làm việc cho bất động sản Thần Thanh thì công ty chính là hậu thuẫn của các ông. Bất kỳ ai chơi trò thủ đoạn, chống lại bất động sản Thần Thanh, công ty tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn các ông bị đe dọa đâu”.
“Nếu như thật sự có người cả gan động tay động chân, gây ra bất kỳ thương tổn nào cho các ông, công ty dù cho có phải từ bỏ dự án này thì cũng sẽ quyết đòi lại công đạo cho các ông!”