Nếu như giờ Lý Thần mua cổ phiếu trong tay mấy nhà đầu cơ lớn, thông tin này mà truyền ra ngoài thì…
Có thể nhận ra ngay như thế thì gia tộc sẽ nghi ngờ bản thân hắn có năng lực hay không, có thể tiếp tục duy trì công việc ở truyền thông Rainbow được hay không.
Lâm Lang Thiên không thể ngờ hành động của Lý Thần lại quyết đoán, nhanh chóng như vậy, anh lại mua hết toàn bộ cổ phiếu trong giới thương nhân.
Cần phải biết rằng, những kẻ trong giới cổ phiếu kia ai cũng là kẻ hút máu cả, nếu như không đạt được lợi ích từ mười mấy tới hai mấy phần trăm thì họ sẽ không bán ra.
Thế nhưng Lý Thần đã mua thật rồi!
“Mẹ kiếp, có phải mày điên rồi không, nhiều tiền quá không biết đốt ở đâu à? Bỏ ra tiền tỉ mua cổ phiếu của truyền thông Rainbow sau đó còn đập cả địa bàn nhà người ta, thế thì bản thân mày cũng sẽ bị tổn thất nặng nề thôi, có nhất thiết phải cả hai cùng bị tổn hại như vậy không?”
Lâm Lang Thiên hung hăng nhìn chăm chăm Lý Thần, tức giận nói.
Diêu Chí Quân lắc đầu: “Tôi không sợ, nhưng mà Lý Thần, cậu cũng phải tự bảo vệ mình. Những kẻ này, thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được cả”.
Lý Thần cười nói: “Cháu có cách của mình”.
…
Khi Lý Thần quay về khách sạn thì Hoắc Hoàn Vũ đang đắc ý khoe khoang với Hoắc An Lan những chuyện ngầu lòi, kỳ lạ mà hôm nay anh ta gặp ở buổi họp.
“Em không biết đâu, các sếp tổ chức hội nghị đã khen ngợi tới ba lần về độ xuất sắc của phương án mà anh đưa ra. Nói là nhất định sẽ nghiêm túc cần nhắc. Đám nhãi nhép của các công ty và gia tộc khác giống như những con ngỗng đần thối vậy, cảnh tượng đó, thật sướng biết bao, ha ha ha!”
Hoắc An Lan uống nước ép, đứng dậy chau mày nói với Hoắc Hoàn Vũ đang nói sùi cả bọt mép ở giữa phòng khách: “Anh đứng chắn chỗ em đang xem tivi rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ lầm bầm rồi tránh ra.
Hoắc An Lan liếc nhìn anh ta với vẻ thản nhiên: “Chẳng phải là dựa vào ý tưởng thiết kế mà Lý Thần đưa cho anh thì mới có cơ hội thể hiện như vậy sao? Anh phải nhớ kỹ lòng tốt của người ta đấy”.
Hoắc Hoàn Vũ cảm thấy bấp bênh nói; “Được rồi, được rồi, em gái, dù có đánh rắm thì mùi thối cũng là do anh còn mùi thơm thì đều là của Lý Thần”.
“Lâm Lang Thiên”, Lý Thần thản nhiên nói: “Có lẽ anh vẫn chưa rõ, từ khoảnh khắc anh cho người đánh Diêu Chí Quân thì chúng ta đã sống chết không đội trời chung rồi”.
Lâm Lang Thiên không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Thần, hắn không nói nhiều, chỉ quay người bỏ đi.
Trong phòng bệnh.
Lý Thần bình tĩnh nhìn theo bóng hình rời đi của Lâm Lang Thiên, đôi mắt lạnh như băng.
“Lý Thần, hắn là?”, lúc này Diêu Chí Quân mới có cơ hội lên tiếng hỏi.
Lý Thần cười an ủi Diêu Chí Quân: “Kẻ đứng sau lưng điều khiển, nhưng không cần bận tâm, cháu có cách bóp chẹt hắn, chỉ là khiến chú bị liên lụy rồi”.
Lý Thần cười, chậm rãi giải thích: “Tiền tỷ nhiều đến thế sao? Đường đường là công tử của nhà họ Lâm mà cũng phải để tâm tới tổn thấy mấy tỉ tệ à? Tôi thì chẳng bận tâm chút nào. Tiền ấy mà, có cách để kiếm lại, nhìn biểu cảm đặc sắc của cậu Lâm thật đúng là có thêm cơ hội để thưởng thức”.
Lâm Lang Thiên nín thở, chỉ cảm thấy một cơn lửa giận xộc lên trong người khiến hắn cảm thấy khó chịu như bị kim châm.
Nếu giờ có thể thì hắn thật chỉ muốn bóp chết Lý Thần.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy thù hận ai như thế.
“Lý Thần, làm như vậy không có lợi gì cho anh đâu, chi bằng chúng ta cùng lùi một bước”.
Đôi mắt Lâm Lang Thiên ánh lên ngọn lửa của sự tủi nhục. Xem ra hắn nói tới nước này là đã nể mặt Lý Thần lắm rồi.
“Lùi một bước sao?”
Lý Thần cười, chỉ vào Diêu Chí Quân đang nằm trên giường: “Được thôi, những vết thương trên người ông ấy, anh hoán trả từng cm một đi, rồi tôi sẽ nói cho anh biết lui thế nào”.
Lâm Lang Thiên siết chặt nắm đấm, đôi mắt sắc như dao nhìn Lý Thần: “Anh thật sự muốn tới mức cá chết lưới rách với tôi sao? Cùng lắm thì tôi chịu phạt, dùng tài nguyên của nhà họ Lâm, tới khi đó anh muốn kết thúc thì cũng không còn tới lượt mình nữa đâu!”