Mục lục
Vận May Đổi Đời - Lý Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xã hội thượng lưu thực sự không phải như cậu đâu”





Lời nói của Tô Vãn Thanh khiến sắc mặt Quan Lâm Lâm lập tức trở nên khó coi. Cô ta tức giận nhìn chăm chăm Tô Vãn Thanh và nói: “Tôi luôn khách sáo với cậu, ý cậu là gì?”





Tô Vãn Thanh cười lạnh lùng: “Hết lần này đến lần khác cậu chế nhạo bạn trai của tôi. Tôi đã nhịn cậu lâu lắm rồi, cậu xỉ nhục anh ấy cũng là xỉ nhục tôi, sao tôi phải hòa hợp với cậu?”





“Cả ngày còn ra vẻ trịch thượng, làm bộ mình tốt lắm. Tôi tìm người như thế nào, nói thẳng ra, có liên quan gì tới cậu không?”






Quan Lâm Lâm vừa tức giận vừa xấu hổ: “Nếu không phải vì anh họ tôi thích cậu thì tôi đã chẳng buồn quan tâm tới loại người dễ bị người khác lừa như cậu rồi”.





“Vậy thì cảm ơn cậu, đừng bao giờ bận tâm tới tôi”, Tô Vãn Thanh kéo Lý Thần nói: “Lý Thần, chúng ta đi thôi, đối với những kẻ ếch ngồi đáy giếng như thế này thì chẳng có gì đáng nói cả”.





“Đợi đã”,





Nhan Hạ lên tiếng gọi hai người khi họ quay người bỏ đi.





Nhan Hạ điềm đạm nhìn Lý Thần và nói: “Anh có dám cạnh tranh công bằng với tôi không? Tôi cũng sẽ không lấy gia thế ra ức hiếp anh, trong vòng ba tháng, tôi nhất định sẽ khiến Tô Vãn Thanh thay đổi suy nghĩ”.














Quan Lâm Lâm cười lạnh lùng: “Anh họ, đối với loại con gái chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ này thì thôi anh bỏ đi, nói cái gì mà cạnh tranh công bằng, anh ta xứng sao?”





“Được rồi Lâm Lâm, anh là người có chừng mực”, Nhan Hạ thản nhiên nói.





Nói xong, anh ta ngạo mạn nhìn Lý Thần, lạnh lùng nói: “Anh dám không?”





Lý Thần khẽ cười một tiếng, nói với Nhan Hạ: “Cạnh tranh công bằng sao?”





Vừa nói, anh vừa cầm tay Tô Vẫn Thanh đung đưa trước mặt Nhan Hạ: “Vãn Thanh không phải là một món đồ, không phải là ai ra giá cao cũng có thể có được, huống hồ, tôi đã thắng rồi, tại sao phải bàn chuyện cạnh tranh công bằng với anh?”





Nói xong, Lý Thần bén kéo Tô Vãn Thanh vốn không muốn ở lại thêm một chút nào rời đi.





Nhan Hạ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của hai người, đỏ mặt vì cảm thấy bị sỉ nhục, anh ta nghiến rằng: “Lý Thần, có phải là anh không dám?”





“Nếu là một thằng đàn ông thì hay chấp nhận lời thách đấu của tôi!”





Lý Thần chẳng buồn quay đầu lại, chỉ ném ra hai từ: “Vô vị”.





“Anh sợ, anh không dám thì có”, Nhan Hạ nghiến răng đầy tức giận.





Nhưng lần này Lý Thần chẳng buồn quay đầu lại, chỉ bỏ đi xa.





Nhìn vẻ mặt bùng nổ của Nhan Hạ, Quan Lâm Lâm lên tiếng: “Anh, không cần phải tức giận với loại người này, em thấy, cái con bé Tô Vãn Thanh cũng là đứa mất não, không đáng để anh làm nhiều như vậy”.





Nhan Hạ hừ một tiếng lạnh lùng, đôi mắt lạnh lùng ánh lên vẻ bất cam. Anh ta nói: “Càng là người phụ nữ không có được thì anh lại càng muốn có được! Nhan Hạ anh từ khi nào bị người khác sỉ nhục như vậy chứ?”





Quan Lâm Lâm suy nghĩ rồi nói: “Anh, hai ngày sau là buổi tiệc bắt đầu rồi, tới khi đó có thể chúng ta sẽ liên hệ vài người bạn, để Tô Vãn Thanh thấy được thực lực của anh, bất luận là Lý Thần có mặt hay không thì một kẻ bất tài như anh ta có thể làm được gì?”



Nhan Hạ gật gù, cười lạnh lùng: “Trong xã hội này, dựa vào thực lực và mối quan hệ để được tôn trọng chứ không phải là dựa vào cái miệng, đợi thêm hai ngày nữa vậy!”


“Lý Thần không tới thì cũng thôi, chỉ cần Tô Vãn Thanh Hiểu chỉ có anh mới xứng với cô ấy là được, nếu như anh ta tới thì, hừ, anh nhất định sẽ để anh ta cảm nhận được cái giá phải trả khi cứ miễn cưỡng đủ tư cách gia nhập và hàng ngũ này!”











Tại một tiệm vịt quay ở Yến Kinh.





Tô Vãn Thanh không thích ăn món Âu, lại không thích những món dầu mỡ, vì vậy tiệm vịt quay hơn hai trăm năm này trở thành nên hẹn hò độc nhất của hai người.





“Ra ngoài hẹn hò với bạn gái, không đi những nhà hàng lãng mạn cũng không đi những nơi sang trọng mà lại chạy tới tiệm vịt quay lâu đời như thế này, mỗi người một bát mỳ, không phải là kỳ lạ lắm sao?”, Lý Thần cười nói.





Tô Vãn Thanh mím môi hừ một tiếng: “Em thích những món ăn này, món ăn âu, nhà hàng cao cấp, có gì ngon chứ. Còn không bằng những đĩa rau xào khiến người ta thèm thuồng”.





“Có lý”, Lý Thần tán thành.





Khi hai người ăn, những người khách xung quanh rất đông, phần lớn đều là khách du lịch, bên trong còn có mấy chiếc tivi.





Bất kẻ là tiếng nói của mọi người hay tiếng nói của tivi thì cũng đều thảo luận cùng một chủ đề.





Sắp tới buổi tiệc tối của thế vận hội được tổ chức thành công.





Với sự tuyên truyền của chính quyền và địa phương, thì thế vận hội thành công chính là niềm vui hàng đầu trong nước ở thời điểm hiện tại. Việc đăng ký tổ chức buổi tiệc tối sẽ là một sự bắt đầu chính thức trước khi thế vận hộ diễn ra, rõ ràng là con đường lớn để chứng tỏ sự uy phong của nước nhà đối với toàn thế giới.





“Bọn họ đều nói anh tổ chức buổi tiệc kìa”, Tô Vãn Thanh nói nhỏ.





Lý Thần cười nói: “Đúng vậy, người đàn ông của em lợi hại không?”





Đôi mắt long lanh của Tô Vãn Thanh đảo qua đảo lại, trừng với anh: “Đều sắp xếp xong cả chưa? Chuyện lớn như vậy không được để xảy ra sai sót đâu nhé”.





Lý Thần khẽ cười: “Yên tâm đi, anh sẽ cho mọi người một bất ngờ lớn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK