Thấy thái độ khách sáo của Lý Thần, thể hiện được khoảng cách với Hoắc An Lan thì Tô Vãn Thanh mới hài lòng thu lại biểu cảm vừa nãy.
Hoắc An Lan khẽ cười nói: “Giữa chúng ta mà còn phải nói cảm ơn à?”
Lý Thần cười khổ, chẳng phải là Hoắc An Lan đang gây chuyện sao…
Quả nhiên Tô Vãn Thanh lập tức chau mày.
Bất kỳ người phụ nữ nào, đối diện với với sự khiêu khích dành cho mình thì cũng đều sẽ không nhẫn nhịn.
Cảm xúc này cũng giống như con đực không bao giờ cho phép một con đực khác tới địa bàn của mình ăn tạp vậy.
Cùng là một đạo lý cả thôi.
Lúc này, dù Hoắc An Lan và Tô Vãn Thanh có đẹp thế nào thì trong mắt họ đối phương cũng là một con hồ ly tinh mặt dày.
Một bình trà, chia cho ba người.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Lý Thần đã được trải qua cảm giác thế nào là một ngày mà dài như một năm.
Tô Vãn Thanh luôn cố gắng nhẫn nhịn, cô ấy cảm thấy mình là nữ chủ, không được nhún nhường, cần phải đứng vững ở vị trí của mình.
Còn Hoắc An Lan thì uống trà, chủ động tìm chủ đề nói qua nói lại với Tô Vãn Thanh, không hề tỏ ra sợ hãi.
Lý Thần thì bị ghẻ lạnh, hai cô gái dường như rất ăn ý trong việc bỏ lơ anh.
Cho tới một tiếng đồng hồ sau, Hoắc An Lan mới đứng dậy: “Tôi hơi mệt rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây”.
Tô Vãn Thanh thầm nghĩ đúng ra cô nên đi từ sớm rồi mới phải. Thế nhưng biểu cảm thì vẫn lộ vẻ kiểu đáng tiếc và nói: “Nói chuyện với cô Hoắc thật tâm đầu ý hợp, có thời gian chúng ta lại tụ tập nhé”.
Thôi khỏi…
Giờ Lý Thần thật chỉ muốn vứt Tô Vãn Thanh tới tận Bắc Cực, còn Hoắc An Lan thì vứt tới Nam Cực.
Hoắc An Lan khẽ cười: “Tôi cũng cảm thấy nói chuyện với cô Tô rất tâm đầu ý hợp, có cơ hội chúng ta sẽ giao lưu nhiều hơn”.
Vừa nói, Hoắc An Lan vừa nhìn Lý Thần dịu dàng biểu cảm: “Lý Thần, không tiễn tôi sao?”
Tô Vãn Thanh thấy vậy thì siết chặt nắm đấm, có phần tức giận, cắn chặt môi nhưng không hề lên tiếng nói gì.
Lý Thần đứng dậy, cười khan: “Tôi tiễn cô”.
Hai người một trước một sau đi tới cửa, cánh cửa đã che đi tầm nhìn của Tô Vãn Thanh đối với Hoắc An Lan.
Mặc dù Tô Vãn Thanh tức tới mức nghiến răng, thật chỉ muốn chạy lên quan sát hai người nhưng vẫn phải cố giữ khí chất đại độ của mình.
Ngoài cửa, Lý Thần đang định lên tiếng thì hương thơm ập tới, cơ thể ngọc ngà, mềm mại sà vào anh.
Hoắc An Lan choàng hai tay lên cổ Lý Thần và chớp mắt nhìn anh: “Kích thích không?”
Lý Thần dở khóc dở cười kéo cánh tay Hoắc An Lan ra: “Đừng làm loạn!”
Đừng nói tới việc hành lang này đều là camera mà còn có Tô Vãn Thanh ở ngay phía sau cánh cửa. Lý thật thật sự không muốn làm chuyện gây ra chiến tranh ngay dưới cái nhìn của Tô Vãn Thanh.
“Đồ nhát gan”.
Hoắc An Lan cười chế giễu: “Ngày mai tôi đi Hỗ Thị một chuyến, đại diện cho giáo viên tham gia show một tiếng đồng hồ, khoảng ba đến năm ngày mới có thể quay về được”.
“Thật vậy sao?”, Lý Thần không nhịn được bèn kêu lên.
Quả nhiên vừa nói xong thì anh đã hối hận.
Đôi mắt Hoắc An Lan nhìn anh với vẻ ý vị.
“Không trêu anh nữa, anh và bạn gái đi hâm nóng tình cảm đi.
Hoắc An Lan nói xong bèn quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Hoắc An Lan, Lý Thần khẽ đưa tay lau mặt, quay người đẩy cửa thì nhìn thấy Tô Vãn Thanh đang khoanh tay, bình tĩnh nhìn mình.
Cảm giác trên cổ mình vẫn còn mùi hương của Hoắc An Lan nên Lý Thần cảm thấy hơi chột dạ.