Lưu Tử Hào bị ánh mắt của Lý Thần làm cho hoảng sợ, theo bản năng lùi lại một bước, ánh mắt của hắn rơi vào bố mình là Lưu Đại Hùng.
"Hậu sinh, cậu đây đúng là khác hẳn những hậu sinh khác đấy!"
Lưu Đại Hùng tức giận nhìn chằm chằm Lý Thần, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, ông ta đã lâu không tức giận như vậy rồi.
Trước giờ ông ta luôn là người nhìn người khác cay cú và phẫn uất trên bàn đàm phán.
Sao giờ ông ta lại là kẻ phải ngồi vào vị trí bị bắt chẹt, nhìn người khác vui vẻ cười nói thế chứ?
Hơn nữa, anh còn là một người trạc tuổi con ông ta?
“Sếp Lưu, chuyện chúng ta đang nói bây giờ là chuyện công việc, không nên để người khác xen vào”, Lý Thần không bị Lưu Đại Hưng hù dọa, mà nhìn Lưu Đại Hùng bằng ánh mắt rất bình tĩnh.
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Đại Hùng trùng xuống, khuôn mặt vốn đã dữ tợn giờ phút này lại càng khó coi hơn.
Lý Thần bình tĩnh nói: "Hiệu suất của MGM đang tăng dần qua từng năm, thuộc loại cổ phiếu hiệu suất cao hiếm có. Tôi nghĩ ngoài tôi ra còn có rất nhiều người quan tâm đến cổ phiếu của MGM. Sếp Lưu không ngại đoán hộ tôi cái. Sẽ khó khăn như thế nào nếu tôi xuất 37% cổ phần trong tay này ra?"
Đồng tử Lưu Đại Hùng hơi co rút lại, tuy rằng vô cùng tức giận, nhưng cũng phải thừa nhận Lý Thần quả thực đã nắm thóp ông ta.
Trong những năm qua, ông ta đã đe dọa bao nhiêu người trên thị trường, kẻ thù chất thành đống, thế tại sao ông ta vẫn ung dung tự tại thế?
Đó là bởi vì Lưu Đại Hùng chưa bao giờ cho người khác cơ hội chen chân vào.
Nhưng hôm nay, ông ta mất cảnh giác, không có chuẩn bị, liền bị Lý Thần đánh một vố đau mà không kịp trở tay.
Đây không phải là lỗi của Lưu Đại Hùng, chỉ có thể trách mọi thứ đến quá đột ngột, ông ta dù có là thần tính toán, thì cũng làm sao có thể tính ra được rằng Lý Thần từ đại lục sẽ bất ngờ tấn công MGM?
Bây giờ Lý Thần đã nắm giữ tiên cơ, nếu anh sẵn sàng bán 37% cổ phần này ra, những kẻ thù cũ của Lưu Đại Hùng sẽ rất sẵn lòng trả một giá lớn để mua lại.