Vào thời khắc mấu chốt, người bên cạnh Hà Chí Thành sống chết ôm chặt lấy anh ta.
"Đây là tòa thị chính, trên lầu là nơi làm việc của các vị lãnh đạo lớn.
Nếu ra tay ở đây, phía gia tộc sẽ bị ảnh hưởng, anh hãy tỉnh táo lên".
Cấp dưới của Hà Chí Thành coi như vẫn còn chút lý trí, biết rằng một khi Hà Chí Thành ra tay ở đây, bất kể ai đúng ai sai, nhất định sẽ gặp nạn.
Hà Chí Thành hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn tức giận của mình.
Anh ta hung hăng nhìn chằm chằm Lý Thần nói: "Mày cũng không vênh được lâu nữa đâu, tao sẽ khiến mày phải quỳ trước mặt tao sớm thôi!"
Nói xong, Hà Chí Thành quay đầu bỏ đi.
Về việc Hà Chí Thành cuối cùng đã kìm lại được vừa rồi, Lý Thần có chút tiếc rẻ.
Nếu vữa nãy anh ta động thủ, Lý Thần chắc chắn sẽ khiến anh ta ăn đủ.
Nhưng thôi bỏ đi, dù sao đó cũng chỉ là động cơ nhất thời, không ảnh hưởng gì đến tình hình chung.
Lý Thần quay đầu lại, thấy đám người trong phòng đều đang thò đầu ra hóng, vì thế nói: "Giải tán đi, đi làm việc của mấy người đi, chả có gì để xem đâu".
Đám người giải tán ngay lập tức.
Sau khi chỉnh đốn lại quần áo, Lý Thần đang chuẩn bị rời đi, thì phía sau truyền đến tiếng cười của một cô gái.
"Anh rất thú vị đấy".
.
Đam Mỹ Hay
Giọng nói nhẹ nhàng êm ái, lộ ra vẻ mềm mại quyến rũ cực mê người.
Lý Thần quay lại nhìn, thấy một cô gái đang đứng ở cửa thang máy.
Cô ấy đang ở độ tuổi hai mươi, mặc một chiếc váy màu đỏ, lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, nên bên trên cô ấy còn mặc một chiếc áo choàng nhỏ nữa.
Không có quá nhiều đồ trang sức trên cơ thể cô ấy, nhưng cô ấy lại trông rất mềm mại và tự nhiên.
Vẻ ngoài thanh tú và tinh tế cộng thêm đôi lông mày cùng nụ cười duyên dáng, toát ra vẻ nữ tính nồng đậm.
Đây là lần đầu tiên Lý Thần nhìn thấy một cô gái có thể đối đầu trực diện với Tô Vãn Thanh về ngoại hình mà không bị lép vế.
Vẻ đẹp của Tô Vãn Thanh nằm ở sự thuần khiết đến tinh tế tột cùng.
Giống như những viên ngọc quý nhất trên thế giới, mọi đường nét đều được chế tác cẩn thận.
Cô gái trước mặt thì khác, cô ấy xinh đẹp là thế, nhưng điều ấn tượng hơn là sự hài hòa trên dưới của cô ấy.
Quyến rũ như làn khói mỏng, chỉ đứng đó, không làm gì, cũng đã giống như thể có một bàn tay vô hình nhẹ nhàng vuốt ve trái tim người ta vậy.
“Là khen sao?”, Lý Thần thuận miệng nói.
Khóe miệng cô gái nhếch lên một đường vòng cung rất đẹp, nói: "Đúng thế, lúc nãy nếu anh ta đánh anh thì anh định làm gì?"
"Gọi cảnh sát".
Lý Thần rất thẳng thắn và bộc trực, như thể anh không nghĩ rằng việc một người đàn ông chọn cách gọi cảnh sát khi gặp phải xung đột thể xác là điều đáng xấu hổ.
"Trong một xã hội dưới pháp quyền, bạo lực không phải là giải pháp cho các vấn đề.
Những ai vi phạm pháp luật đều sẽ phải trả giá".
"Nếu là người đàn ông khác, khi tôi hỏi họ câu này, họ sẽ luôn cố gắng thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt tôi, không ngại lao vào làm một trận.
Có vẻ như bằng cách này họ mới thể hiện được sự quyến rũ nam tính của mình".
Cô gái chớp chớp mắt, ánh mắt đầy hứng thú khi nhìn Lý Thần.
“Thì đó mới là mấy người đàn ông khác”, Lý Thần cười rồi rời đi.
Cô gái nhìn Lý Thần có chút kinh ngạc: "Anh không định gửi danh thiếp cho tôi rồi hỏi tôi phương thức liên lạc sao?"
"Tạm biệt".
Nhìn bóng lưng của Lý Thần, cô gái mím môi, cô ấy cảm thấy người thanh niên này là người thú vị nhất mà cô ấy gặp khi theo bố vào nội địa.
"Tạm biệt".
Mặc dù bóng lưng Lý Thần đã ra khỏi sảnh, nhưng cô ấy vẫn nói một câu.
Trong bãi đậu xe, Lý Thần lên xe với đôi mắt sáng ngời.
Cô gái vừa rồi giọng nói đậm chất Hồng Kông, những người Hồng Kông xuất hiện ở đây vào lúc này, không cần nghĩ cũng biết là đến để đầu tư vào tỉnh.
Trong đầu Lý Thần nảy ra một kế hoạch, anh lập tức gọi cho Tô Đông Thăng..