Nói xong, Lâm Lang Thiên ngồi xuống.
Lúc này, ông cụ Hoắc cuối cùng cũng lên tiếng, vui vẻ nói với ông cụ Lâm: “Người anh em Kính Đình, thấy những thanh niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng như vậy, tôi thấy rất vui, đất nước của chúng ta không phải cần những người trẻ tuổi như này phát triển và kế thừa
sao?”
Ông cụ Lâm nhẹ giọng nói: “Chỉ sợ rằng có một số người đi sai đường, tương lai không dễ quay đầu”.
Ông cụ Hoắc giảm dần nụ cười, nói: “Đường đi kiểu gì thì cũng sẽ ra thôi, một số người cảm thấy đó là vách núi, nhưng có người khác lại cho rằng đó là đường lên trời, chúng ta già rồi, so về sự quyết đoán, chúng ta không bì được với đám trẻ đâu”.
Ông cụ Lâm nhìn ông cụ Hoắc, nhẹ giọng nói: “Chính Đạo, nếu đã nói đến đây, tôi cũng sẽ cho ông biết điểm mấu chốt. Mấy ông già chúng tôi đều hi vọng mọi người có thể phát triển hòa thuận, đừng vì những chuyện nhỏ mà làm ầm lên thì không hay.
Ông cụ Hoặc trả lời: “Điểm này tôi rất đồng ý, nhưng cho dù là kinh doanh
hay là những chuyện khác, mỗi người luôn có quan điểm riêng của mình, nên
giành giật cái gì, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ được”.
“Ông đang muốn tranh giành đến cùng đúng không?”, ông cụ Lâm nhìn ông cụ Hoắc, cau mày nói.
Mặc dù cơ thể gầy nhom, nhưng lúc này ông cụ Hoắc lại hiện liên vô số thăng trầm của cuộc đời, ngồi ở trên đỉnh, mặc dù cơ thể gầy gò nhưng uy nghiêm khí thế mang lại cho người ta cảm giác chấn động như núi.
“Không giành thì Hoắc Chính Đạo tôi sớm đã chết đói đầu đường xó chợ rồi!”
Lời này có trọng lượng vô cùng nặng.
Cho dù là ông cụ Lâm cũng không thể tùy tiện đáp lại.
Vì vậy lúc này ông cụ Lâm càng cau mày chặt hơn.
Không biết đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau, ông cụ Lâm mới lên tiếng nói: “Chúng ta đều già rồi, những chuyện này giao cho đám hậu bối xử lý đi?”
Câu này là muốn giới hạn cuộc đấu tranh không thể tránh khỏi này trong một phạm vi nhất định.
Ít nhất, nó không đáng để những ông cụ đầu hai thứ tóc như bọn họ đích thân ra trận.
Nếu không sự việc sẽ trở nên rất nghiêm trọng.
Mà điều này bản thân ông cụ Hoắc cũng không muốn thấy.
Ông cụ Hoắc gật đầu nói: “Được, tôi cũng có ý này, nếu đã già rồi thì chi bằng chúng ta nên an hưởng tuổi già thôi. Bộ xương già này cùng lắm thì sống thêm được vài năm nữa, quan sát thế hệ trẻ”.
Thấy cuối cùng đã đạt được thống nhất, ông cụ Lâm mỉm cười, đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy thì tôi xin cáo từ trước, cám ơn đã chiêu đãi”.
Ông cụ Hoặc cũng đứng dậy, nói: “Chấn Châu, thay bố tiễn khách”.
Hoắc Chấn Châu đứng dậy, lễ phép nói với ông cụ Lâm: “Ông cụ Lâm, mời”.
Ông cụ Lâm gật đầu, nhìn Lý Thần một cái thật sâu rồi mới từ từ rời đi.
Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên theo sát phía sau.
Lâm Lang Thiên không quên ném cho Lý Thần một ánh mắt cay nghiệt như một con rắn độc.
Hoắc Chấn Châu tiễn người nhà họ Lâm đi, ông cụ Hoặc gọi Lý Thần tới.
“Với tính cách của cháu, đáng lẽ vừa rồi không nên trực tiếp đối đầu với Lâm Kính Đình mới phải”, ông cụ Hoắc nhẹ giọng nói.
Lý Thần cười khổ nói: “Ông à, có một số chuyện, nếu cháu không làm thì người khác không làm nổi đâu”.
Ông cụ Hoắc tỏ ý hiểu, gật đầu rồi Vỗ vai Lý Thần nói: “Không sao, Lâm Kính Đình cũng không phải là loại người sẽ để bụng chuyện nhỏ nhặt như vậy, cháu nên làm thế nào thì cứ làm như vậy đi”.
Hoắc Hoàn Vũ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Hai người đang nói gì vậy, sao cháu nghe không hiểu? Chuyện gì mà bắt buộc Lý Thần phải làm cơ?”
Ông cụ Hoắc trừng mắt nhìn Hoắc Hoàn Vũ một cái, tức giận nói: “Đây chính là cách biệt giữa cháy và Lý Thần đấy!”
Hoắc Hoàn Vũ hậm hực không vui, hừ hừ vài tiếng rồi ngồi lại chỗ của mình không nói gì nữa.
Lúc này, ông cụ Hoắc lại nhìn Lý Thần, hỏi thẳng một câu khiến Lý Thần dựng tóc gáy.
“Cô gái tên Tô Vãn Thanh kia thật sự là bạn gái của cháu à?”
500 :
Lý Thần cảm thấy hơi ngại.
Câu hỏi này không dễ trả lời.
Dù sao Hoắc An Lan cũng đang ngồi đây.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Lý Thần chưa bao giờ nghĩ đến việc phủ nhận chuyện này.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
Vì vậy Lý Thần gật đầu một cách dứt khoát, nói: “Đúng ạ, cô ấy và cháu là bạn cấp ba, sau này mỗi người học một trường đại học khác nhau, sau khi tốt nghiệp đại học lại có duyên gặp lại”.
Ông cụ Hoắc cười nói: “Được lắm, giữa nam và nữ, duyên số là quan trọng nhất, người không có duyên thì cho dù ngày ngày gặp mặt cũng không thể đi cùng nhau”.
Hoắc An Lan chen vào: “Tình cảm của hai người họ tốt lắm, chuyện này. trước đây khi Lý Thần ở Hồng Kông cháu đã biết rồi”.
Lý Thần nhìn Hoắc An Lan bằng ánh mắt đầy biết ơn.
Tối nay đây không phải là lần đầu tiên Hoắc An Lan giúp Lý Thần giải vây.
Hoắc Hoàn Vũ ngậm tăm trong miệng, dựa vào ghế, nhếch miệng cười nói: “Có bạn gái thôi thì có sao đâu, ông nội tôi còn có tận ba bà kia kìa, đừng nói là bố tôi, ở bên ngoài có không biết bao nhiêu phụ nữ, mọi người đều hiểu hết ấy mà...”
Lời nói đầy kinh ngạc của Hoắc Hoàn Vũ lập tức khiến cho Hoắc An Lan
nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt đầy sát khí.
3. XD OĄ I O
“Hình như anh rất mong Lý Thần có mấy cô vợ lẽ nhỉ?”, Hoắc An Lan cười lanh nói.
Hoắc Hoàn Vũ ngẩn ra, cảm thấy cơn giận này của em gái đổ lên đầu mình đúng là không có lý mà.
Người có bạn gái là Lý Thần chứ có phải anh ta đâu, mình nói chuyện vợ lẽ này chẳng phải là cho người thứ ba Hoắc An Lan này một lý do hợp lý để chen vào sao?
Thế mà không cảm ơn, còn trừng mắt nhìn người ta?
“Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn tìm vợ lẽ, nói ra chuyện này không sợ thành trò cười cho người khác sao?”, Hoắc An Lan lạnh lùng nói.
Lúc này ông cụ Hoắc mới nói: “Lời của Hoắc Hoàn Vũ không có vấn đề gì, tình cảm nam nữ ấy mà, đã thích rồi thì phải biết nắm bắt, ngày tháng là sống cho mình chứ không phải sống cho người khác xem”.
Câu nói này có ẩn ý rất sâu, cũng không biết là nói cho Lý Thần hay là Hoắc An Lan nghe.
Tuy nhiên chủ đề ngay lập tức được chuyển đổi, không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Dù sao thì ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi vì vậy nên sau khi Hoắc Chấn Châu quay trở lại, bọn họ liền thu xếp quay về khách sạn.
ở dưới tầng khách sạn, Hoắc An Lan mỉm cười nhìn Lý Thần, nói: “Em với bố và ông chuẩn bị lên xe quay về, hai người cũng về sớm đi”.
Lý Thần gật đầu, nhìn cô gái trước mặt, nghiêm túc nói: “Hôm nay cám ơn em”.
Khóe miệng Hoắc An Lan cong lên: “Cám ơn em chuyện gì?”
“...”, Lý Thần nhất thời không nói lên lời.
Không thể nói rằng cảm ơn cô ấy vì hôm nay đã lươn lẹo để che giấu cho mình được.
Như thấy được vẻ bối rối của Lý Thần, Hoắc An Lan cười tủm tỉm nói: “Được rồi, trêu anh thôi, em biết rồi”.
“Hơn nữa, đây vốn dĩ là chuyện giữa em và Tô Vãn Thanh, còn có anh nữa, chuyện của ba người chúng ta, không liên quan đến người khác, cũng không đến lượt người khác đem chuyện này ra để khiêu khích hay thách thức, kể cả người nhà cũng vậy!”
Hoắc An Lan lúc này chỉ có thể dùng hai từ “bá đạo' để miêu tả.
Nói xong, Hoắc An Lan nảy sinh hứng thú nhìn Lý Thần, nói: “Ở Hồng Kông quả thực có rất nhiều người có vợ lẽ, thật ra ở nội địa cũng vậy, nhưng ở nội thì tinh vi và kín tiếng hơn, không giống
Hồng Kông dường như là công khai luôn rồi, thời của ông nội em, vợ lẽ là hợp pháp đấy”.
“Anh nghĩ thế nào?”, Hoắc An Lan hỏi một câu đầy ẩn ý.
Chương 501:
“Anh thấy ông nói cũng có lý, chuyện nam nữ, quan trọng phải xem duyên phận. Cuộc sống là sống cho mình chứ không phải sống cho người khác xem, bản thân cảm thấy tốt là được rồi”.
Câu này của Lý Thần, mỗi một từ được thốt ra sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng hai ba lần trong bụng.
Hoắc An Lan trừng mắt nhìn, hậm hực nói: “Đàn ông đúng là chẳng tốt đẹp gì! Biết ngày anh đứng núi này trông núi nọ mà!”
Lý Thần vội vàng nói: “Anh không có ý đó, anh chỉ là đang bàn chuyện thôi”.
Thấy dáng vẻ giải thích của Lý Thần, Hoắc An Lan phụt cười, nói: “Được rồi, em cũng không có ý trách anh, từ nhỏ em đã sống trong môi trường như vậy, thấy rất nhiều rồi, riêng bà nội đã có tận ba người đấy”.
Nói xong, Hoắc An Lan nhìn Lý Thần đầy ẩn ý nói: “Nhưng mà thời đại bây giờ khác rồi, anh đừng nghĩ nhiều, em sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt đâu”.
Khi cả hai đang nói chuyện, Hoắc Hoàn Vũ biết điều chạy ra xa hút thuốc.
Thực ra anh ta muốn nghe trộm, nhưng bị cái trừng mắt của Hoắc An Lan làm cho chạy té.
Hoắc Hoàn Vũ phiền muộn hút thuốc ở bên cạnh, cảm thấy uy nghiêm của người anh trai này ngày một giảm sút, chuyện này không phải là dấu hiệu tốt... mặc dù từ trước đến nay anh ta chưa từng có uy nghiêm của anh trai bao giờ.
Trong xe, Hoắc Chấn Châu không ngừng nhìn con gái đang nói chuyện với Lý Thần mà nhíu mày.
“Nhìn gì, An Lan lớn rồi, con có muốn quản cũng không quản được, định kè kè bên cạnh con bé đến bao giờ?”, ông cụ Hoắc nhẹ giọng nói.
Hoắc Chấn Châu cười khổ nói: “Lý Thần vốn dĩ là người thích hợp nhất, con cũng đồng ý cả hai tay, nhưng vấn đề ở đây là cậu ấy đã có bạn gái rồi”.
“Con còn so đo với Lý Thần à? Vậy thì giải thích rõ người phụ nữ tên Trần Băng Thiên ở bên ngoài của con xem nào”, ông cụ Hoắc bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Hoắc Chấn Châu lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Bố, sao bố biết vậy?”
Ông cụ Hoắc trừng mắt nhìn Hoắc Chấn Châu, nói: “Những chuyện đó của con, con thật sự nghĩ rằng có thể che giấu được sao? Mẹ của An Lan không buồn quan tâm con, cũng biết rằng không quản được, nhưng đến bản thân con cũng như vậy mà cũng có tư cách nói Lý Thần à?”
Hoắc Chấn Châu hậm hực nói: “Giống nhau được sao? An Lan là con gái của con, là cháu gái của bố, làm sao có thể làm vợ lẽ cho người ta được?”
“Có thể hay không không phải do con hay bố nói là được, phải xem bản thân con bé, An Lan lòng tự tôn rất cao, con bảo con bé làm, nó cũng không chịu đâu, nó tự có cách nghĩ của mình”.
Ông cụ Hoắc trầm giọng nói: “Chuyện tình cảm, con không được phép xen vào. Sau này hai đứa đến với nhau được thì tốt, không đến với nhau được thì cũng không sao, đều là vận mệnh của chính mình”.
Hoắc Chấn Châu có chút không cam tâm, nói: “Nhưng mà, bố..”
Mới nói được một nửa đã bị ông cụ Hoắc cắt ngang: “Con cho rằng trong lòng Lý Thần không có tính toán sao? Chuyện này cấm kỵ nhất là người bên cạnh xen vào, chỉ cần bản thân An Lan tình nguyện, chúng ta làm gì có lý do gì mà trách cứ Lý Thần được. Loại vướng mắc này một khi được sinh ra là có thể chôn vùi cả đời đấy”.
Hoắc Chấn Châu thở dài nói: “Con chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái thôi, chứ làm gì dám nhúng tay vào? Chuyện này con không làm được đâu”.
Chương 502:
“Em đi nhé, bai bai”.
Nhìn chiếc xe chở Hoắc An Lan đã đi xa, Lý Thần thở dài một hơi.
Người xưa đã có câu, không thể phụ lòng người đẹp được.
. Nhưng từ đầu đến cuối, cô gái Hoắc An Lan như gần như xa luôn có thể xử lý mọi chuyện một cách khôn khéo này lại khiến cho Lý Thần cảm thấy có chút đau
đầu.
Cô gái này giống như một liều thuốc độc, luôn có thể đánh gục trái tim bạn. một cách dễ dàng khi bạn không ngờ tới.
Điều quan trọng nhất là cô ấy biết khi nào nên làm gì, khi nào nên nói gì, mức độ nắm giữ rất có chừng mực.
Cô ấy sẽ khiến bạn nảy sinh cảm giác cảm động rằng vì bạn, cô ấy có thể bỏ ra tất cả mọi thứ.
Cũng khiến bạn duy trì một loại cảm giác nguy hiểm rằng cô ấy có thể sẽ rời đi ngay giây tiếp theo.
“Mẹ chứ, có phải anh bỏ thuốc em gái tôi rồi không?”, Hoắc Hoàn Vũ ghé mặt tới, nói với Lý Thần.
Lý Thần liếc nhìn Hoắc Hoàn Vũ một cái, hậm hực nói: “Câu nói này của anh đáng lẽ nên hỏi ngược lại mới đúng ấy!”
Hoắc Hoàn Vũ cong môi nói: “Đó là vì anh không biết trước đây con bé như thế nào, không phải tôi chém gió đâu, người đàn ông nào đúng tầm tuổi này ở Hồng Kông mà không muốn cưa nó? Nhưng nó chưa từng nể mặt ai bao giờ đầu”.
“Mấy anh hay nói tôi xấu xa, nhưng để mà ác thật ấy, so với em gái tôi tôi chỉ là một cọng rơm mà thôi”.
Vừa nói Hoắc Hoàn Vũ vừa xoa cằm, nói: “Có lúc tôi còn nghĩ nó là người máy không có tình cảm với đàn ông hoặc là một bà cô siêu cấp khó tính, kiểu đàn ông nào cũng không thể lọt vào mắt của nó được”.
“Nhưng từ khi quen biết anh đến giờ, nó làm cho anh không biết bao nhiêu chuyện? Nếu như không phải anh bỏ thuốc nó, nó có thể mụ mị đầu óc như vậy được sao?”
Lý Thần nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, sau đó mới cười nói: “Anh thấy giữa nam nữ, giống như một trận chiến hay là một trò chơi?”
Hoắc Hoàn Vũ ngây ra một chút, vẻ mặt ngưng trọng: “Cởi sạch quần áo ra lao vào nhau, thế là trận chiến đi”.
Lý Thần: "..”
Ngày hôm sau, khi bữa tối hôm trước kết thúc, tình hình ở Yến Kinh bắt đầu trở nên rối ren.
Có vẻ như cả hai phe, phe địa phương và các tập đoàn kinh doanh Hồng Kông đều nhận ra rằng một trận chiến là không thể tránh khỏi.
Vì vậy chỉ trong vòng một ngày, liên tiếp bốn công ty chi nhánh của tứ đại gia tộc ở Hồng Kông đã nộp thủ tục đăng ký tại Yến Kinh.
Vốn đăng ký của mỗi công ty là một tỷ đồng.
Đây dường như là một động thái, cũng là một lời tuyên chiến.
Trước sự đe dọa của tập đoàn kinh doanh Hồng Kông, phe địa phương cũng không thể ngồi yên được nữa.
Bắt đầu nghiên cứu và thiết lập các dự án, những bộ não đứng đầu của mỗi ngành nghề đều bắt đầu tập hợp lại, dường như nhất định phải quyết chiến một trận sống còn với các tập đoàn kinh doanh Hồng Kông.
Mặc dù tình hình căng thẳng nhưng cả phe địa phương và tập đoàn kinh doanh Hồng Kông đều duy trì được sự kiềm chế và bình tĩnh cơ bản nhất, ít nhất thì bề ngoài họ vẫn chưa bắt đầu đấu tranh, họ chỉ đang khoe cơ bắp, thể hiện sức mạnh và quyết tâm của mình mà thôi.
Và trước sự hiểu biết ngầm về nhau, cho dù đấu tranh cũng sẽ bị khống chế trong một phạm vi nhất định, ít nhất thì những người ở cấp bậc như ông cụ Lâm sẽ không đích thân ra mặt.
Như vậy cũng hợp với ý của các lãnh đạo.
Đây là tình huống có thể chấp nhận được với cả ba bên.
Còn nhà họ Hoắc lần này quả thực đã bị Lâm Lang Thiên đánh đúng rồi.
Điểm này không thể phủ nhận được.
Tuy nhiên, nhờ có sự can thiệp của Lý Thần, thiệt hại của nhà họ Hoắc đã được giảm thiểu.
Toàn bộ tài sản của công ty chi nhánh đã được chuyển giao, bản dự án cũng đã bị vô hiệu hóa.
Có nghĩa là những gì Lâm Lang Thiên nhận được chỉ là cổ phần của một công ty vỏ bọc, và nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhà họ Lâm dường như cũng nhận thức được điều này, vì vậy họ không buồn làm thủ tục chuyển nhượng.
Công ty mới vừa mới bắt đầu đăng ký, sau một thời gian sẽ mới được chấp thuận.
“Dù là phe phái địa phương hay tập đoàn kinh doanh Hồng Kông, mục tiêu lần này đều là dự án xây dựng các địa điểm tổ chức Olympic, nhưng hiện tại dự án vẫn chưa chính thức được thông qua, trước mắt mọi người chỉ có thể chờ đợi”.
Lý Thần và Hoắc Chấn Châu ngồi trong phòng làm việc, họ đang trao đổi về tình hình ở Yến Kinh ngày hôm nay.