Sanlitun, quán bar Đại Đường Thịnh Thế.
Lúc này trời đã chập tối, là thời gian cao điểm của dân văn phòng tan sở, những con cú đêm bây giờ vẫn còn chưa thức giấc, vì vậy quán bar rất vắng vě.
Tại lối vào của quán bar, Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ bước xuống xe, Ngô Hồng Hà đang kính cẩn ở đó với một người đàn ông mặc vest.
“Anh Lý, anh Hoắc”.
Nhìn thấy Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ cùng nhau đi tới, Ngô Hồng Hà vội vàng cung kính chào hỏi.
Bây giờ tâm trạng của Hoắc Hoàn Vũ rất không tốt vì vậy không chào lại Ngô Hồng Hà.
Còn Lý Thần thì gật đầu, nói: “Đã liên hệ xong chưa?”
Ngô Hồng Hà vội vàng nói: “Chúng tôi đã liên hệ xong rồi, đây là ông chủ Trịnh Khoát của quán bar".
Nghe thấy Ngô Hồng Hà đang giới thiệu mình, Trịnh Khoát vội vàng cúi người kính cẩn nói: “Anh Lý, cậu Hoắc, xin chào, tôi là chủ của quán bar này, nếu có yêu cầu gì xin anh cứ việc giao phó, tôi sẽ gắng hết sức hoàn thành”.
Có thể mở một quán bar ở Satilun Yến Kinh với diện tích rộng lớn như thế này, Trịnh Khoát đã có địa vị và thân thế cao hơn hầu hết những người trong xã hội này rồi, thấy chiếc xe Hutou Ben mà ông ấy đang lái, một chiếc xe hiếm thấy ở trong nước hiện giờ là biết ông ấy rất giàu có, cũng rất quyền thế.
Nhưng cho dù là tiền hay quyền thì cũng sợ so sánh.
Trịnh Khoát nghĩ mọi cách để ôm chặt đùi của Ngô Hồng Hà, bởi vì thân phận con cháu thế gia của Ngô Hồng Hà sẽ giúp cho công việc kinh doanh của ông ấy suôn sẻ hơn rất nhiều.
. Nhưng hôm nay, Trịnh Khoát mới được gặp ông lớn thực sự. Thấy dáng vẻ dè dặt và cung kính của Ngô Hồng Hà, Trịnh Khoát biết rằng hai người thanh niên trước mặt này nhất định không phải là người mà ông ấy có thể lơ là được.
“Cám ơn sếp Trịnh, chuyện là thế này, tối hôm qua bạn của tôi chơi ở quán bar của ông, giữa chừng thì xảy ra chút chuyện, bây giờ cần xem camera giám sát của quán ông, không biết có tiện không?”, Lý Thần lịch sự hỏi
Quy tắc ứng xử của Lý Thần là không xu nịnh khi yếu hơn người khác, không ngông cuồng khi mạnh hơn người khác. Vì vậy đối với Trịnh Khoát, lời của anh khiến đối phương rất dễ chịu.
Trịnh Khoát ngây ra, sau đó vội vàng nói: “Tiện chứ tiện chứ, hai vị mời theo tôi!”
Tiến vào bên trong quán bar, đi thẳng đến phòng giám sát, chỉ thị của ông chủ Trịnh Khoát được thực hiện ngay lập tức. Ngay sau đó Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh quán bar tối qua trên màn hình.
Thành thật mà nói, ánh sáng trong quán vốn đã mờ ảo, xung quanh các dân chơi đang nhảy múa nên việc tìm được Hoắc Hoàn Vũ là một chuyện rất khó.
Nhưng không ngờ rằng mới bật đoạn ghi hình một chút, những người trong phòng đã tìm thấy Hoắc Hoàn Vũ.
Bởi vì anh chàng này quá chói mắt.
Đứng trên ghế sofa của boong VIP, Hoắc Hoàn Vũ bước lên ghế sofa mềm mại, bên cạnh anh ta là hai cô gái đang ôm eo uốn éo.
Còn Hoắc Hoàn Vũ thì một tay cầm ly rượu, một tay nâng cằm các cô gái, cười điên cuồng, dùng rượu làm ướt mặt các cô gái ấy.
Bọn họ không những không tức giận mà còn lộ ra vẻ đắm đuối như con cá chuối, thè lưỡi liếm sạch rượu nơi khóe miệng, dường như đang chìm đắm trong vui vẻ.
Sau đó, Hoắc Hoàn Vũ rút ra một xấp tiền lớn từ trong ví, hất tay lên một cái, đột nhiên một cơn mưa giấy bạc sặc sỡ bắt mắt bắt đầu đổ xuống xung quanh anh ta.
Trong màn hình, mọi người xung quanh đang điên cuồng hò reo và tranh giành số tiền mà Hoắc Hoàn Vũ ném ra, trong khi Hoắc Hoàn Vũ thì đang vui vẻ cười một cách rất đắc ý. Bộ dạng đó, dù cách một lớp màn hình nhưng Lý Thần cũng cảm nhận được anh ta đang ngứa đòn.
Sắc mặt của những người trong phòng đều vô cùng ranh mãnh.
Nhưng họ đều cố gắng kìm lại.
Ngô Hồng Hà trợn trừng hai mắt, nói thật, anh ta cảm thấy mình và Hoắc Hoàn Vũ là cùng một kiểu người, đều là con cháu thế gia.
Nhưng những thứ mà anh ta chơi so với Hoắc Hoàn Vũ, rõ ràng chỉ giống như bọn trẻ con đang
chơi với nhau.
Vui vẻ một chút mà đã ném cả tập tiền đi, con nhà giàu ở Hồng Kông đều chơi như thế này sao?
Ngô Hồng Hà cảm thấy bản thân rất lạc hậu, làm mất mặt giới con nhà giàu ở đại Lý...
Chương 466:
Vẻ mặt của Hoắc Hoàn Vũ có chút xấu hổ, mặc dù đối với anh ta là rất bình thường, dù sao bây giờ anh ta cũng chưa uống nhiều, còn rất tỉnh táo
Nhưng quan trọng là ánh mắt chết chóc của Lý Thần khiến cho anh ta thấy rất khó chịu.
“Mẹ kiếp, xem mấy cái này làm gì? Tua lên!”
Hoắc Hoàn Vũ xám xịt mặt mày, thẹn quá hóa giận chửi nhân viên trong phòng giám sát.
Nhân viên đó vội vàng tua nhanh, khung cảnh thay đổi, chuyển sang cảnh Hoắc Hoàn Vũ đang ngồi trên sofa, vòng tay ôm một cô gái, đút cho nhau ăn bằng miệng...
Hoắc Hoàn Vũ muốn chửi bới.
Bằng tiếng mẹ đẻ!
Trong lúc Hoắc Hoàn Vũ không nhịn được nữa đòi tua tiếp, đột nhiên nhìn thấy cô gái đang ngồi trong lòng Hoắc Hoàn Vũ lấy ra một xấp giấy dày đưa cho anh ta.
“Dừng lại”.
Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đồng thanh lên tiếng.
Khung cảnh dừng lại, vẻ mặt của Hoắc Hoàn Vũ trong đoạn bằng video rất kỳ lạ, dường như đang say, lại dường như cả người đều rơi vào trạng thái ảo giác.
Còn tờ giấy trong tay cô gái chỉ có thể nhìn thấy bên trên có rất nhiều nội dung, nhưng lại không thể nhìn rõ cụ thể là gì.
“Có thể zoom lên được không?”, Lý Thần hỏi.
Trịnh Khoát ngại ngùng nói: “Anh Lý, camera giám sát của chúng tôi là camera toàn cảnh, không thể nào phóng to được”.
Lý Thần khẽ cau mày, ra hiệu xem tiếp.
Trên màn hình, Hoắc Hoàn Vũ hoàn toàn không đọc nội dung hợp đồng, dùng chiếc bút của mình trực tiếp ký tên, sau khi ký xong liền lấy ra một con dấu, chạm vào môi của cô gái, dùng màu son ấy để bắt đầu đóng dấu, sau đó đóng lên rất nhiều hợp đồng tiếp theo.
Sau khi Hoắc Hoàn Vũ đóng dấu xong, cô gái chuyển hợp đồng cho một nhân viên phục vụ, người này cầm lấy tập hợp đồng rồi biến mất ngay tức khắc.
“Nhân viên phục vụ này là ai?”, Lý Thần nhìn về phía Trịnh Khoát.
Trịnh Khoát vội nói: “Người này tên là Triệu Đắc Trụ, tháng trước mới tới làm”.
“Đưa người tới đây”, Lý Thần trầm giọng nói.
Thấy sắc mặt không được tốt lắm của Lý Thần, Ngô Hồng Hà sợ rằng Trịnh Khoát làm không xong liền nói: “Ông Trịnh, mau đưa người tới đây, một phút cũng không được chậm trễ, nếu không thì ông phiền phức to đấy”.
Trịnh Khoát nào dám nhiều lời, vội vàng chạy ra ngoài phòng giám sát.
Hoắc Hoàn Vũ tỏ ra ngại ngùng, thở dài nói: “Mẹ nó kỳ vãi, thường ngày dù tôi có chơi bời cũng sẽ không uống say đến vậy, không hiểu sao tối qua như gặp phải quỷ vậy?”
“Anh bị người ta bỏ thuốc rồi”, Lý Thần bình tĩnh nói.
Hoắc Hoàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Anh nói như vậy, tôi cảm thấy đúng là rất có khả năng. Hôm nay lúc tôi tỉnh dậy cả người cứ mơ mơ màng màng, chuyện xảy ra hôm qua cứ như một giấc mơ vậy. Rất nhiều chi tiết tôi không thể nhớ nổi được, tôi thậm chí cũng không nhớ được cô gái đó trông như thế nào hay tên là gì”.
“Đây vốn là âm mưu được lên kế hoạch cẩn thận để gài bẫy anh, bên kia đã chuẩn bị đầy đủ rồi, đương nhiên sẽ dùng chút thủ đoạn”, Lý Thần thở dài một hơi.
Hoắc Hoàn Vũ nghiến răng nghiến lợi chửi: “Nếu như để tôi biết là kẻ nào đứng sau, tôi nhất định sẽ giết chết hắn!”
Hơn mười phút sau, cửa phòng giám sát mở ra, một thanh niên trẻ tuổi giản dị bị Trịnh Khoát đá mông vào bên trong.
“Anh Lý, anh Hoắc, người đưa tới rồi”, Trịnh Khoát nói, chỉ vào Triệu Đắc Trụ đang ngã trên mặt đất với vẻ mặt kinh hãi.
Chương 467:
Lý Thần ngồi trên ghế sofa, định nháy mắt ra hiệu với Hoắc Hoàn Vũ bảo anh ta tới hỏi tình hình thì đã nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ sầm mặt đi tới.
Anh ta nắm lấy cổ áo của Triệu Đắc Trụ, nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm cậu ta, nói: “Thằng nhãi, tạo không uy hiếp cũng không dọa nạt mày”.
“Nhưng bây giờ tao sẽ hỏi mày, mày phải thành thật trả lời cho tao, nếu như có chút giấu diếm gì, tạo sẽ chôn cả nhà mày xuống lỗ!”
Triệu Đắc Trụ bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa bật khóc, vậy mà còn nói không uy hiếp không dọa nạt?
Đây chẳng phải là sự uy hiếp và dọa nạt rõ ràng nhất hay sao?
Trước sự thẩm vấn của những người trong phòng, Triệu Đắc Trụ không dám giấu diếm cái gì, vội vàng nói ra tất cả những gì mình biết.
“Đại ca, ông chủ, tôi chỉ biết có vậy thôi. Một người đàn ông trẻ tuổi nói với tôi rằng buổi tối sẽ có một người phụ nữ gọi một ly cocktail Pink Lady, thêm hai phần bạc hà và một phần muối biển, những vị khách bình thường khi uống sẽ không thêm thứ này, vì vậy đây sẽ là ám hiệu”.
“Sau khi tôi nhận được ám hiệu sẽ đi qua đó, rồi người phụ nữ ấy sẽ đưa một thứ đồ cho tôi, tôi chỉ cần mang ra cửa và đưa nó cho anh ta là được, còn về người phụ nữ đó là ai, người đàn ông đó là ai, tôi hoàn toàn không biết”.
Triệu Đắc Trụ run rẩy kể lại, trong lòng tràn đầy hối hận.
Nếu như biết trước chỉ vì kiếm thêm 1000 tệ này mà có kết cục như ngày hôm nay thì có đánh chết cậu ta cũng không dám nhận vụ này.
Cứ tưởng rằng mình hời được một khoản, không ngờ rằng trên đời này không có miếng bánh nào là tự dưng nhặt được cả.
“Đại ca, người đó cho tôi 1000 tệ, hay là tôi đưa tiền lại cho anh, anh bỏ qua cho tôi được không? Tôi chỉ là một người ngoại tỉnh tới đây làm công thôi, thật sự không đắc tội nổi với các anh đâu”, Triệu Đắc Trụ lấy tiền từ trong túi ra, nghẹn ngào nói với Hoắc Hoàn Vũ.
Hoắc Hoàn Vũ sa sầm mặt mày, chửi đổng: “Mẹ kiếp, mày có biết hôm qua mày giúp người ta lừa tạo mấy tỷ không? Kết quả đổi lại được 1000 tệ à? Câu chủ đây chỉ đáng chút tiền vậy thôi sao?”
“Được rồi”, Lý Thần vỗ vai Hoắc Hoàn Vũ, nói: “Bây giờ anh có xé xác cậu ta ra cũng vô dụng, cậu ta chỉ là người chạy việc vặt cho người khác thôi, nói cho cùng vẫn do bản thân anh không tự biết kiềm chế”.
Sau khi kéo Hoắc Hoàn Vũ ra, Lý Thần nói với Triệu Đắc Trụ: “Nếu như gặp lại người đàn ông tối qua, cậu có thể nhận ra không?”
Triệu Đắc Trụ dường như có thể cảm nhận được rằng Lý Thần là người tốt duy nhất có mặt ở đây lúc này, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Khả năng ghi nhớ của tôi từ nhỏ đã rất tốt, nhất định là có thể nhận ra được!”
“Được rồi, mấy ngày nay cậu ở đây, đừng đi đâu cả, tôi sẽ bảo người tới đón cậu bất cứ lúc nào”, Lý Thần cười nói với Triệu Đắc Trụ.
Sau đó anh đứng dậy nhìn Trịnh Khoát, nhẹ nhàng nói: “Ông chủ Trịnh, nhân viên này của ông còn có ích với chúng tôi, mấy ngày này ông tạm thời cho cậu ấy nghỉ ngơi, không cần phải làm việc, còn về tiền lương do chúng tôi trả, ông thấy thế nào?”
Trịnh Khoát vội vàng gật đầu, cúi người khom lưng nói: “Anh Lý nói gì vậy, cậu ta là nhân viên của tôi, đương nhiên tiền lương phải do tôi trả mới đúng, vì vậy anh tuyệt đối đừng nói như vậy nữa, tôi không dám nhận đầu”.
Nói xong, Trịnh Khoát nói với Triệu Đắc Trụ đang vui mừng: “Tiểu Triệu, mấy ngày này cậu nghỉ ngơi cho tốt, không cần cậu phải đi làm, đợi sau khi làm xong việc giúp anh Lý, tôi sẽ cho cậu làm quản lý ca, liệu mà làm cho tốt”.
Hạnh phúc ập tới quá bất ngờ, Triệu Đắc Trụ vô cùng vui mừng, vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau khi ra khỏi quán bar, nhóm người Lý Thần lên xe rời đi, Trịnh Khoát nhiệt tình và lịch sự ra tiễn bọn họ.
Trên đường quay về khách sạn, Hoắc Hoàn Vũ cong môi nói: “Anh khách sáo thế với bọn chúng làm gì, xem cái tên họ Trịnh đó, rõ ràng là muốn bám chân anh đấy”.
Chương 468:
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Cách đối nhân xử thế đơn giản mà phức tạp, trước đó ông ấy làm việc giúp anh là do áp lực của Ngô Hồng Hà”.
“Nhưng nếu như anh thật sự coi người ta là “đàn em gọi tới gọi lui, ông ấy không phối hợp với anh, hoặc là khi xong việc sẽ cung cấp một chút thông tin ra ngoài, anh nói xem người tổn thất là ai?"
Hoắc Hoàn Vũ nhướng mày nói: “Ông ta dám sao? Tôi còn một bụng lửa chưa biết xả chỗ nào đây, nếu như ông ta dám giở trò, tôi đập cả quán, xé xác ông ta ra”.
Xoa xoa thái dương, Lý Thần nói: “Vì vậy đây chính là nguyên nhân khiến anh thường xuyên rước họa vào người đấy, Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó dây dưa, cho dù sau này anh xé xác ông ta ra rồi, nhưng tổn thất của anh đã được hình thành, xé xác ông ta anh có bù đắp lại được không? Hay chỉ khiến anh trút giận được thôi”.
“Anh khách sáo với ông ấy một chút, ông ấy cũng sẽ kính nể anh ba phần. Bây giờ nhất định ông ta đang nghĩ là làm thế nào để giúp chúng ta làm xong chuyện, bảo vệ tốt bí mật. Như vậy khi chuyện của chúng ta làm xong rồi cũng không ai gặp rắc rối, đây là đôi bên cùng có lợi”.
Hoắc Hoàn Vũ không đáp lại những lời này của Lý Thần, thay vào đó là Ngô Hồng Hà, người đang lái xe lại bày ra vẻ mặt trầm ngâm, dường như đã từng trải qua.
Hoắc Hoàn Vũ khổ sở nói: “Đám người các anh đầu óc cứ xoay mòng mòng, tôi chả hiểu được, cũng chả muốn hiểu. Bây giờ tôi chỉ muốn bắt cái tên bày trò chơi tôi ra, cho hắn biết thế nào là lễ độ!”
“Tôi đã có chút manh mối rồi”, Lý Thần nói.
Hoắc Hoàn Vũ trợn to hai mắt, nếu như không phải đang ngồi trong xe kín, lúc này anh ta đã nhảy dựng lên rồi.
“Vậy thì còn đợi gì nữa? Trực tiếp tới tận nơi, giết chết mẹ chúng nó đi!”, Hoắc Hoàn Vũ hét lên.
“Vội cái gì?”, Lý Thần liếc nhìn Hoắc Hoàn Vũ một cái: “Người ta dám làm như vậy, đương nhiên là đã có chuẩn bị kỹ càng rồi, anh hùng hổ chạy tới cửa như vậy, chứng cứ thì không có, ngược lại còn cho bọn chúng cơ hội nắm thóp anh, đến lúc đó anh nghĩ người xấu hổ là ai?”
Hoắc Hoàn Vũ nghiến răng nói: “Anh nói cho tôi biết trước, là ai?”
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Ở Yến Kinh, kẻ thù của tôi không ít mà kẻ thù của anh thì cũng kha khá. Nhưng kẻ thù đồng thời của hai chúng ta thì chỉ có vài người thôi, xem dũng khí và khả năng ra tay, anh nói xem có thể là ai?”
Hoắc Hoàn Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh đang nói Lâm Lang Thiên?”
“Xác xuất 90%”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Mẹ kiếp, tôi biết ngay thằng cha xấu xa này không dễ đối phó mà, quả nhiên, hai ngày trước bị tôi đạp xuống, giả bộ ngoan ngoãn thuận theo, nhưng lại ngầm ngầm bày thủ đoạn! Nhất định sẽ có một ngày tội giết chết hắn!”, Hoắc Hoàn Vũ tức giận nói.
Ngô Hồng Hà đang lái xe phía trước, tay run bần bật, gần như không thể lái tiếp được.
Anh ta nghĩ rằng mình chỉ là làm chút chuyện cho Lý Thần, nhưng không ngờ rằng lại bị kéo vào cuộc chiến giữa Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ với Lâm Lang Thiên.
Cơ thể yếu ớt của anh ta không thể chịu được màn chiến công suất lớn này.
“Ngô Hồng Hà”, giọng của Lý Thần truyền đến khiến Ngô Hồng Hà thắt chặt tâm trí ngay lập tức, đáp: “Có tôi đây, anh Lý, anh có dặn dò gì ạ?”
Lý Thần cười nói: “Không có dặn dò gì, chỉ là nhờ anh giúp một việc. Những chuyện vừa rồi ở quán bar anh cũng nghe thấy rồi đấy, phiền anh điều động chút quan hệ của mình, phối hợp với Triệu Đắc Trị, trong thời gian ngắn nhất lôi đầu người đã giao dịch với Triệu Đắc Trụ ra”.
Sau khi Lý Thần nói xong, hai mắt Hoắc Hoàn Vũ đảo qua một vòng, cười hi hi vỗ vai Ngô Hồng Hà đang lái xe: “Trước đây giữa chúng ta có chút hiểu nhầm, giải quyết xong rồi thì sẽ là bạn bè, lần sau mời anh em các anh tới Hồng Kông làm khách nhé”.
Ngô Hồng Hà ngây ra một lúc, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười không thể che giấu được.
Đây để cơ hội tốt để móc nối với Hoắc Hoàn
Anh ta không quan tâm đến trận chiến gì nữa, vội vàng nói: “Được! Tôi nhất định sẽ hoàn thành!”
Lý Thần cười khẽ, não của Hoắc Hoàn Vũ cũng được coi là đủ dùng.
Chương 469:
Người khác chỉ điểm, bạn có thể lĩnh ngộ được, đây là biết nắm bắt và thông minh.
Mà sau khi được người khác chỉ điểm, bạn có học được cách vận dụng trong vô thức, lập tức biến thành các thức đối nhân xử thế của riêng bạn, đây gọi là trí tuệ.
Là cậu chủ giàu có bậc nhất của Hồng Kông, ngay từ nhỏ Lý Thần đã nhận được nền giáo dục ưu tú nhất, dù có bị ảnh hưởng bởi những cám dỗ và môi trường sống thì anh ta cũng là một người thông minh và có ưu thế hơn người thường.
Không phải mọi cậu ấm đều là loại thiểu năng trí tuệ.
Hoắc Hoàn Vũ có chút ngang ngược, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta quả thực là một miếng ngọc bội.
Chỉ cần mài dũa một chút, nó sẽ trở nên phát sáng hơn.
Vì vậy biểu hiện lúc này của Hoắc Hoàn Vũ khiến cho Lý Thần rất hài lòng.
Ít nhất đối với kỳ vọng của ông cụ Hoắc và Hoắc Chấn Châu rằng sẽ huấn luyện được Hoắc Hoàn Vũ, Lý Thần cũng có chút tự tin.
Sự đánh đập tàn khốc của xã hội chính là tài liệu giảng dạy tốt nhất, Lý Thần nghĩ rằng lần này Hoắc Hoàn Vũ sẽ phải chịu tổn thất lớn, nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn xấu.
Sau khi quay về khách sạn, Ngô Hồng Hà lập tức lao vào làm việc, còn Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ trở về phòng để bàn bạc biện pháp đối phó tiếp theo.
May mắn thay, sau khi ông cụ Hoắc tới, Hoắc An Lan vì muốn chăm sóc cho ông nên đã đến ở cùng khách sạn với bọn họ. Còn Hoắc Hoàn Vũ sợi bị dạy dỗ một trận nên quyết định ở lại.
Nếu như Hoắc An Lan vẫn còn ở đây, chuyện này e là cũng chẳng giấu được lâu.
“Bây giờ chỉ có thể tìm người trước, xem xem có thể lần theo manh mối để lấy một số bằng chứng không. Tình hình hiện tại rất bất lợi cho cả anh và tôi, nguyên nhân chính là chúng ta hoàn toàn không biết anh đã ký những cái gì và bọn chúng sẽ sử dụng những thứ này như thế nào”.
Lý Thần ngồi trong phòng làm việc, rót một tách trà cho mình và Hoắc Hoàn Vũ rồi phân tích.
Hoắc Hoàn Vũ chua xót nói: “Tôi luôn cảm thấy hình như có một quả bom vô hình ở bên cạnh mình”.
Đúng lúc này, ở bãi đậu xe của khách sạn
Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ ngồi trong xe, bầu không khí có chút nặng nề.
“Lâm Lâm, anh cứ cảm thấy cậu Lâm đang đẩy chúng ta vào chỗ chết”, sắc mặt Nhan Hạ khó coi nói.
Quan Lâm Lâm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào tòa nhà khách sạn cao lớn tráng lệ trước mặt, nói: “Sợ gì chứ, bây giờ chúng ta nằm trong tay mạng sống của Hoắc Hoàn Vũ, bọn chúng dám làm gì chúng ta chứ?”
Nhan Hạ nhăn mày nói: “Nhưng đã đến nước này rồi thì sao cậu Lâm không tự mình tới mà lại bảo chúng ta tới?”
Quan Lâm Lâm nghiến răng nói: “Anh không nghe thấy anh ấy bảo còn có việc khác phải làm sao? Anh họ, anh đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ chúng ta đã dây vào chuyện này rồi, muốn trốn cũng không được”.
“Khi sự việc vỡ lở ra, Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần liệu sẽ để yên cho chúng ta sao? Nếu như không để cho Lâm Lang Thiên xử lý, đến lúc đó cả anh ấy cũng bỏ mặc chúng ta thì mới thật sự là không còn đường lui”.
Nhan Hạ nghe xong liền hạ quyết tâm, trầm giọng nói: “Em nói đúng lắm, bây giờ chúng ta không còn lựa chọn nữa rồi, nghĩ lại trước đây Hoắc Hoàn Vũ đối xử với chúng ta như nào, không chỉ riêng chúng ta, đến cả bố mẹ cũng bị mất mặt đến cùng cực! Thù này nhất định phải trả!”
Sau khi hai người thương lượng xong, xuống xe
Khi đến cửa phòng, Nhan Hạ hít sâu một hơi, đang định gõ cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong.
Nhìn thấy Lưu Quân mặt không cảm xúc, Nhan Hạ lạnh lùng nói: “Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ có ở bên trong không, tôi muốn gặp họ”.
“Đợi đấy”, Lưu Quân lạnh nhạt phun ra hai từ, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Một lúc sau, giọng nói của Lý Thần vang lên từ trong phòng: “Vào đi”.
“Vẫn còn kênh kiệu gớm”, Nhan Hạ cười lạnh một tiếng, kéo Quan Lâm Lâm vào bên trong.
Chương 470:
Trong phòng khách, Lý Thần ngồi trên ghế số pha, nhìn Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm bước vào.
“Hoắc Hoàn Vũ đầu?”, Nhan Hạ bước vào là nhìn một lượt, không nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ thì lên tiếng hỏi.
“Ra ngoài làm việc rồi”, Lý Thần nói với vẻ ý vị: “Tôi cứ tưởng là thủ đoạn do Lâm Lang Thiên đứng sau gây ra, thật không ngờ hai người cũng không thoát khỏi. Nghĩ cũng phải, những chuyện xấu xa như thế này, sợ rằng Lâm Lang Thiên không dám ra tay nên hai người mới là công cụ tốt nhất”.
Nhan Hạ và Quang Lâm Lâm tái mặt rồi lên tiếng: “Tôi không hiểu anh đang nói gì”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Nghe không hiểu cũng không sao, dù sao thì cũng nói ra lý do các người đến đi, có chuyện gì thì nói”.
Nhan Hạ cười lạnh lùng, nhìn Lý Thần chăm chăm: “Bộ dạng làm màu của mày thật sự khiến người khác cảm thấy ghê tởm”.
“Mấy ngày trước, khi chúng ta gặp nhau sau buổi tiệc, thái độ của anh tốt hơn bây giờ nhiều”, Lý Thần nói đầy ý vị.
Nhan Hạ nghĩ tới việc bản thân phải quỳ xuống, uất ức xin lỗi Lý Thần và bị sỉ nhục thì lập tức trở nên tức giận.
“Mày đừng tưởng có chút khí thế thì không coi ai ra gì. Tao nói cho mày biết, những người trên đời này có thủ đoạn lợi hại hơn mày còn nhiều lắm. Mày là cái thá gì? Phong thủy luân lưu, đã nghe câu này bao giờ chưa?”, Nhan Hạ tức giận quát.
Quan Lâm Lâm lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, tôi khó chịu nhất loại người như anh, ra vẻ ngầu lắm, xem xem có buồn nôn hay không?”
“Lâm Lang Thiên kêu các người đến để nói những lời nhảm nhí này à?”, Lý Thần hỏi
Quan Lâm Lâm phụt cười: “Đương nhiên là không phải, hôm nay bọn tôi tới đây là để thông báo.
“Và cả số tiền kia, nhà họ Hoắc đúng là nhiều tiền thật đấy. Chỉ riêng một công ty con ở Yến Kinh mà số tiền đã lên tới mấy tỉ tệ rồi”.
“Kế hoạch về thôn vận hội, anh Lâm cũng rất có hứng thú, anh ấy kêu chúng tôi nói với anh, cảm ơn. anh đã đưa ra sách lược, khiến cơ hội nắm chắc thế vận hội của anh ấy càng nhiều hơn”.
Lý Thần nhìn hai người, thản nhiên nói: “Các người dùng thủ đoạn bỉ ổi bắt Hoắc Hoàn Vũ ký hợp đồng, như vậy là không tính, các người không hiểu pháp luật sao?
Nhan Hạ bật cười, nói: “Có giỏi thì chúng mày gọi cho quan tòa đi. Thứ mà bọn tạo có là thời gian đi hầu tòa với chúng mày. Giấy trắng mực đen còn có cả dấu, một câu nói thủ đoạn để tiện bỉ ổi của mày có thể che đậy được sự thật sao? Để xem pháp viện sẽ nghe lời của mày hay là nhìn chứng cứ?”
Quan Lâm Lâm cười lạnh lùng: “Có tức không, tôi đoán giờ anh đang tức giận lắm nhỉ? Dù sao thì một hạng mục lớn như vậy không cánh mà bay, còn bị thiệt hại mấy tỉ tệ, nếu là tôi thì tôi đã nhảy lầu luôn rồi”.
“Haha, đây chính là kết cục của việc đối đầu với anh Lâm, trước đó nhường mày chút thôi, tưởng
mình lợi hại thật mà không biết anh Lâm một khi ra tay thì mày làm gì có cơ hội mà phản kháng!”, Nhan Hạ kiêu ngạo nói.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Hoắc Hoàn Vũ sầm mặt, chộp một người đàn ông và ném dúi vào bên trong.
Người đàn ông mặt mũi sưng húp ngã sấp ra đất, ngẩng đầu lên nhìn hai người Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ.
“Là !”
“Là...”
“Là các người!”
Ba người đồng loạt kinh hãi kêu lên và khuôn mặt trắng bệch với vẻ tuyệt vọng.
Chương 471:
Lý Thần không quen người đàn ông bị Hoắc Hoàn Vũ ném vào kia.
Nhưng nhìn vẻ tức giận của Hoắc Hoàn Vũ thì Lý Thần biết chắc chắn người đàn ông này có liên quan tới Triệu Đắc Trụ.
Từ camera của quán bar, tiện thể tìm ra được Triệu Đắc Trụ, rồi thông qua các camera bên ngoài tìm ra được người đàn ông đã tiếp tay cho Triệu Đắc Trụ.
Người đàn ông này, trước đây Lý Thần tưởng là do Lâm Lang Thiên đích thân sắp xếp. Giờ xem ra, Lâm Lang Thiên còn xếp thêm hai người ở giữa là Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ.
Hai kẻ này mới là người thực hiện kế hoạch lần này.
“Sao hai đứa này lại ở đây?”, Hoắc Hoàn Vũ nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ bèn nheo mắt.
Lý Thần cười, chỉ vào người mà Hoắc Hoàn Vũ mới ném vào: “Vậy thì hỏi kẻ đó mới biết được”.
Người đàn ông đó khá nhanh nhạy, rõ ràng đã hiểu rõ sự lợi hại của Hoắc Hoàn Vũ, Vì vậy không dám giấu giếm chút nào, chỉ gào khóc nói: “Đại ca, tha mạng đại ca ơi. Tôi chỉ là một chân sai vặt, không biết gì đâu”.
“Hai người này”, người đàn ông chỉ vào Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ, hét lên: “Hai người này hôm trước tới tìm tôi, nói tôi sắp xếp hai người thích hợp cho họ, muốn bố trí như thế này, tôi đã đi tìm người theo kế hoạch mà họ dặn dò”.
“Mặc dù người là do tôi tìm nhưng tôi không hề nắm những chuyện ở đây, càng không biết bọn họ đối phó với đại ca các anh, xin hãy tha cho tôi. Tôi thua rồi, tôi thật sự biết sai rồi”.
Người đàn ông đau khổ sụt sùi, lật người dậy, dập đầu như gà mổ thóc cầu xin Hoắc Hoàn Vũ.
Bộ dạng đó khiến người khác nhìn thấy mà không nỡ.
Nhưng Hoắc Hoàn Vũ chỉ cười lạnh lùng: “Tưởng tạo là thằng ngốc à? Mẹ kiếp khi tao lôi mày ra từ con đàn bà đó thì mày còn dẫn theo bốn, năm thắng côn đồ cơ mà. Khi đó sao mà không nói như vậy. Sao, thấy nắm đấm của ông cứng thì sợ rồi à?”
Nhìn người đàn ông quỳ dưới đất mình đầy vết thương, cánh tay để lộ ra hình xăm che kín thì Lý Thần cũng có thể đoán được ra.
Người đàn ông này vốn chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ sau khi tìm được hắn thì ba người cùng một giuộc.
Nếu nói tên côn đồ này biết nhiều thì đúng là hơi đề cao hắn quá. Tuy nhiên trong chuyện này, hắn là kẻ đầu sỏ sắp xếp hai cô gái và cả Triệu Đắc trụ, ít nhất thì tội đồng lõa là điều không thể thoát được.
Lúc này Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm có biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Bọn họ không ngờ, rõ ràng là bản thân đang chiếm ưu thế, tới đây để uy hiếp mà cuối cùng lại bị chơi ra thế này.
Có trời mới biết được sao mà Hoắc Hoàn Vũ đột nhiên lại bắt được tên côn đồ này!
Hai người hối hận không kịp. Đúng là trước đó phải xử lý xong đầu mối và vết tích để lại ở quán bar rồi mới đúng.
“Mẹ kiếp mày nói linh tinh cái gì vậy?”
Nhan Hạ phản ứng lại, chỉ vào kẻ đó và chửi bới: “Tao thấy mày điên rồi, hay là chán sống rồi? Dám tát nước bẩn lên người tao?”
Chu Khê bị Nhan Hạ nói như vậy thì lộ vẻ sợ hãi. Nhưng lúc này, đối diện với Hoắc Hoàn Vũ, rõ ràng là hắn biết Hoắc Hoàn Vũ còn đáng sợ hơn.
Thế là Chu Khê nghiến răng nói: “Nhan Hạ, anh đừng trách anh em bán đứng anh. Tôi đã hỏi các người, có cần tôi bỏ đi một thời gian, các người tiếc rẻ một trăm nghìn tệ không đưa cho tôi, giờ bị bắt, tôi chẳng có gì để nói, dù sao chuyện này cũng là do các người sai tôi làm".
Chương 471:
Nhan Hạ tái mặt, tức tới mức muốn nôn ra máu.
Đúng là trước đó Chu Khê có hỏi anh ta có cần đi nơi khác để tránh sóng gió không, và khi đi thì cần một trăm nghìn tệ để ổn định.
Nhan Hạ cho rằng Chu Khê cố tình gây chuyện với mình, nghĩ tới việc còn có Lâm Lang Thiên chống lưng nên chẳng buồn quan tâm tới lời hắn nói.
Nào ngờ bây giờ, hắn đã để cho Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần bắt được.
Lúc này, Nhan Hạ chỉ cảm thấy vừa tức vừa ảo não và cả lúng túng.
“Mẹ kiếp, câm mồm cho tao”
Thấy sự việc đã hoàn toàn bại lộ, Nhan Hạ cũng quyết tâm chơi đến cùng. Anh ta ngửa cổ cười lạnh lùng và nhìn Lý Thần cùng Hoắc Hoàn Vũ, nói lớn: “Tao đã dùng thủ đoạn đó đấy, làm sao? Giờ sự việc đã xong, các người có tức chết cũng vô ích thôi!”
“Ngược lại, tạo rất thích nhìn thấy các người bùng nổ như sét đánh nhưng lại không dám làm gì tạo đấy, hahaha!”
“Ai bảo cái kẻ họ Hoắc kia ngu ngốc như vậy! Mới dùng có chút thủ đoạn, tìm hai đứa đàn bà mà hẳn đã cắn câu rồi. Với đức hạnh như vậy mà cho rằng mình thật sự lợi hại sao? Tao nói cho kẻ họ Hoắc kia biết nhé, nếu không phải vì Hoắc gia, với vẻ bất tài của mày thì sớm muộn gì cũng bị người ta chơi chết mà thôi!”
Nhan Hạ nói xong bèn chỉ vào Lý Thần, cười lạnh lùng: “Còn mày cũng vậy, đừng tưởng rằng mày là kẻ vô pháp vô thiên, trên đời này nhưng người mạnh hơn mày còn nhiều lắm, chút bản lĩnh còn con của mày đã là gì?”
“Tưởng rằng tự mình tổ chức được một buổi tiệc thì ngầu lắm chắc? Mẹ kiếp, những ông lớn trong buổi tiệc đó đều nhắm vào phía trên, mày tưởng mày có thể diện đến đâu? Giả báo giả hổ! Giờ ông nói cho mà biết, Lý Thần, trong mắt tao, mày là ...đống phân!”
Nhan Hạ nói xong thì cảm thấy sung sướng vô cùng. Sự uất ức dồn nén trong một thời gian dài cuối cùng cũng đã được phát tiết ra ngoài.
Anh ta chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều khẽ lâng lâng, sung sướng tới mức không chịu được!
Khi mà anh ta đang tận thưởng sắc mặt khó coi của Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần thì bỗng nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Quan Lâm Lâm vang lên. Khi anh ta còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đã thấy một nắm đấm giáng xuống mặt mình.
Một cú đấm khiến Nhan Hạ ngã lăn ra đất. Hoắc Hoàn Vũ chạy tới đạp mấy đạp lên người anh ta.
Hoắc Hoàn Vũ với khuôn mặt tái mét thật sự đã nổi giận. Dường như chỉ muốn đập chết Nhan Hạ.
Trong tiếng kêu thảm thiết của Nhan Hạ, Quan Lâm Lâm thất thần định chạy lên kéo Hoắc Hoàn Vũ thì bị Hoắc Hoàn Vũ tay bay mặt.
“Cái đồ ngốc này! Muốn chết hả?”
“Mẹ kiếp, đừng tưởng ở đây là nhà máy thì ông không dám vứt mày xuống biển cho cá ăn! Còn dám ra tay với ông à, để xem ông xử lý mày như thế nào!”
“Mẹ nhà mày chứ!”
Thấy Hoắc Hoàn Vũ sắp đánh chết Nhan Hạ thì Lý Thần ra hiểu cho Lưu Quân đứng bên cạnh đang cười lên giữ người lại.
Lúc này Lưu Quân mới bước lên, giữ lấy Hoắc Hoàn Vũ đang giống như một tên ác ma điên cuồng.
Bị Lưu Quân giữ lại, Hoắc Hoàn Vũ vẫn còn chỉ xuống và chửi Nhan Hạ đang lồm cồm bò dậy: “Dm nhà mày! Với cái mạng chó của mày mà đòi đấu với ông à. Đừng nói là mạng mày mà đến cả chủ của mày là Lâm Lang Thiên thì tao cũng dám vứt xuống biển cho cá đớp luôn đấy!”
Lý Thần đứng dậy đi tới trước mặt Nhan Hạ. Anh ta với khuôn mặt đầy máu đang nỗ lực bò dậy, một bàn tay đập vào vai anh ta.
Lý Thần chậm rãi lấy ra một tờ giấy lau máu trên mặt Nhan Hạ, nhẹ nhàng nói: “Mang lời về nói với Lâm Lang Thiên, nếu hắn đã chán sống thì tôi sẽ sớm dìm chết hắn, có thủ đoạn gì màu bỏ ra dùng, tôi sợ hắn không có thời gian nữa đâu, không thể tận hưởng trọn vẹn món quà lớn mà tôi tặng cho hẳn mất”.
Chương 472:
Nhan Hạ nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Vừa rồi anh ta bị Hoắc Hoàn Vũ dọa sợ không hề nhẹ. Thế nhưng biểu cảm bình tĩnh, ôn hòa lúc này của Lý Thần mới khiến Nhan Hạ cảm thấy đây
mới là kẻ đáng sợ nhất trên đời này chứ không phải là kẻ giơ nắm đấm lên đánh mình kia.
Lời nói hết sức rành mạch của Lý Thần khiến anh ta cảm thấy ớn lạnh từ tận trong xương tủy.
Nhan Hạ chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi gây sự với Lý Thần như lúc này.
Thậm chí là âu sầu hối hận. Bị Hoắc Hoàn Vũ sỉ nhục cũng chỉ đến vậy. Anh ta nghiến răng, tại sao phải báo thù chứ?
Kết quả, trở thành con cờ trong tay Lâm Lang Thiên, giờ thì hoàn toàn đã đắc tội chết với Lý Thần.
Trận chiến này đến cuối cùng, nếu Lâm Lang Thiên thắng còn dễ, nhưng nếu Lý Thần thắng thì Nhan Hạ thật sự không dám tưởng tượng ra cái kết cục khủng khiếp kia.
Cái kết cục còn đáng sợ hơn cái chết.
Nhan Hạ nghiến răng, lau máu mũi, được quan Lâm Lâm từ dưới đất dìu đứng dậy.
“Tôi nhất định sẽ chuyển lời của anh”, Nhan Hạ nghiến răng nói.
“Hi vọng là như vậy!”, Lý Thần thản nhiên nói.
Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm không dám nhiều lời, không ai dám đảm bảo việc Hoắc Hoàn Vũ có xông lên đập bọn họ một trận nữa hay không.
Ở đây mà để Hoắc Hoàn Vũ đánh thì đúng là không có đường mà lui.
Hai người dìu nhau đi ra cửa. Vừa mới mở cửa ra thì đã nghe thấy tiếng của Lý Thần truyền tới.
“Rất nhiều khi, cơ hội lựa chọn chỉ có một, hi vọng các người không lựa chọn sai, bởi vì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy”.
Nghe Lý Thần nói vậy, không biết tại sao mà Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm đều run rẩy toàn thân.
Nhan Hạ hít một hơi thật sâu, cố nhịn cơn đau và nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở! Nhưng nỗi uất ức mà tôi phải chịu đựng hôm nay sẽ nhanh chóng khiến các người phải trả gấp bội! Hãy đợi đấy!”
Nói xong, Nhan Hạ kéo Quan Lâm Lâm ra khỏi cửa.
“Mẹ kiếp, dám đe dọa ông à?”, đôi mắt Hoắc Hoàn Vũ ánh lên vẻ hung hãn. Nhìn bộ dạng của anh ta dường như chỉ muốn đuổi theo đập cho Nhan Hạ một trận vậy.
Nhưng lúc này Lý Thần chỉ phất tay: “Thôi bỏ đi, xả tức vậy được rồi, anh đánh chết hắn, ngoài việc khiến sự việc thêm phức tạp ra thì cũng chẳng cứu
“Vậy tiếp theo phải làm gì?”, Hoắc Hoàn Vũ nhìn Lý Thần.
Lý Thần không trả lời Hoắc Hoàn Vũ, chỉ nhìn Chu Khê và nói: “Tài liệu đưa cho Nhan Hạ có nội dụng gì vậy?”
Chu Khê vừa rồi bị Hoắc Hoàn Vũ dọa sợ chết khiếp. Mặc dù hắn là một tên côn đồ, việc đánh nhau ác liệt trên đường phố có khi còn hơn thế này nhưng vấn đề là phải nhìn đối phương là ai.
Nếu là một tên đần bình thường, đánh thì cũng thôi, đánh tàn phế thì bồi thường chút tiền là xong.
Nhưng người mà Hoắc Hoàn Vũ đánh là Nhan Ha.
Chu Khê biết Nhan Hạ là một cậu ấm có rất nhiều tiền. Một cậu ấm như vậy, chỉ cần dựa vào chút quan hệ cũng có thể giết chến một tên cắc ké như hắn, vậy thì càng không phải nói tới Hoắc Hoàn Vũ, người đã đánh Nhan Hạ bất động kia.
Chu Khê không biết thân phận cụ thể của Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần, nhưng chuyện vừa rồi đã khiến hắn biết rằng hai người này không phải là người mà hắn có thể dây vào.
“Tôi..”, ánh mắt Chu Khê né tránh, lầm bầm nói không ra tiếng.
“Tôi không biết anh là ai”, Lý Thần cắt ngang lời của Chu Khê, nói một cách thẳng thắn
“Nhưng cũng có thể nhận ra anh cũng chẳng phải loại công dân tốt đẹp biết tôn trọng pháp luật gì. Tin tôi, chỉ cần anh khiến tôi không hài lòng thì tôi có rất nhiều cách để ném anh vào tù đấy, vậy thì cuộc đời anh sẽ không tốt đẹp lên được đâu”.
Nghe Lý Thần nói vậy, Chu Khê tái mặt. Nhìn kết cục thê thảm của Nhan Hạ, cuối cùng thì sự do dự trong hắn đã tiêu tan: “Trước khi tôi đưa đồ cho Nhan Hạ thì đã cẩn thận chụp lại vài bức hình”.
Vừa nói, Chu Khê vừa lấy điện thoại ra.