Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh mở một chai rượu mạnh, rót một ly đưa cho Lý Thần.
Cảnh tượng này làm cho Ngô Hồng Hà sợ đến mức run lẩy bẩy.
Trong giới con cháu giàu có của họ, ai rót rượu cho ai đó là một hành động rất cung kính.
Hành động này của Hoắc Hoàn Vũ không phải nói rõ anh ta đặt địa vị của Lý Thần cao hơn của mình sao?
Lý Thần không nghĩ nhiều như vậy, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
“Tôi không uống rượu mạnh”.
Lý Thần thường uống rượu vang đỏ và trắng, nhưng anh ấy lại không động vào rượu ngoại.
Hoắc Hoàn Vũ cong môi nói: “Chai này 160.000 đấy, thường ngày tôi cũng không được uống đâu”.
Lý Thần cười nói: “Cậu chủ nhà họ Hoắc mà cũng có loại rượu không được uống sao?”
Sắc mặt Hoắc Hoàn Vũ tối sầm lại: “Đâu phải anh không biết, thường ngày bố tôi quản lý tiền tiêu vặt, em gái tôi thì thấy chết không cứu, không nói giúp cho người anh trai này!”
Đây là một khái niệm hoàn toàn khác.
Địa vị của Lý Thần lúc này đã được nâng lên một tầm cao vô hạn.
Có thể ra vào nhà họ Hoắc, được nhà họ Hoắc coi là bạn, ít nhất trong giới thế hệ giàu có thứ hai bọn họ chưa từng nghe nói đến.
Đám người Ngô Giang Hải còn chưa bình tĩnh lại, Hoắc Hoàn Vũ lại nói.
“Em gái tôi cũng tới Yến Kinh rồi, đang nghỉ ngơi trong khách sạn, ngày nào nó cũng càm ràm giục tôi nhanh chóng hoàn thành công việc rồi đưa nó tới chỗ anh, nói rằng muốn cho anh một bất ngờ, đợi lát nữa chúng ta quay về cho nó một bất ngờ được không?”
Diêu Chí Quân: …
Ngô Giang Hải: …
Ngô Hồng Hà: …
Ba người nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ và phức tạp, họ cảm thấy mình đã hiểu rõ thân phận của Lý Thần rồi.
Đây là một khái niệm hoàn toàn khác.
Địa vị của Lý Thần lúc này đã được nâng lên một tầm cao vô hạn.
Có thể ra vào nhà họ Hoắc, được nhà họ Hoắc coi là bạn, ít nhất trong giới thế hệ giàu có thứ hai bọn họ chưa từng nghe nói đến.
Đám người Ngô Giang Hải còn chưa bình tĩnh lại, Hoắc Hoàn Vũ lại nói.
“Em gái tôi cũng tới Yến Kinh rồi, đang nghỉ ngơi trong khách sạn, ngày nào nó cũng càm ràm giục tôi nhanh chóng hoàn thành công việc rồi đưa nó tới chỗ anh, nói rằng muốn cho anh một bất ngờ, đợi lát nữa chúng ta quay về cho nó một bất ngờ được không?”
Diêu Chí Quân: …
Ngô Giang Hải: …
Ngô Hồng Hà: …
Ba người nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ và phức tạp, họ cảm thấy mình đã hiểu rõ thân phận của Lý Thần rồi.
Con rể nhà họ Hoắc!
Đây chính là lời giải thích hợp lý nhất.
“Cô ấy cũng tới rồi à?”, Lý Thần ngạc nhiên nói: “Được, vậy giải quyết hết mọi chuyện ở đây trước đã”.
Nói xong, Lý Thần đứng lên, đi tới trước mặt Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà đã tái mét mặt mũi.
“Nói thật lòng, là một doanh nhân, tôi cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với đám con cháu đại viện các anh, bởi vì rất rắc rối”.
Lời của Lý Thần truyền tới tai của Ngô Hồng Hà và Ngô Giang Hải, hai anh em biểu cảm khó hiểu, nói không lên lời.
“Nhưng rất nhiều phiền phức, tôi không tới tìm chúng thì không có nghĩa là chúng không tìm tới tôi, ví dụ như các anh đây”.
“Nhưng nếu như phiền phức đã tự mình tìm tới, tôi cũng sẽ không sợ hãi, không hèn nhát, đây luôn là cách làm việc trước giờ của tôi”.
Nghe đến đây, Ngô Giang Hải nói với vẻ khó khăn: “Anh… anh Lý, chuyện này quả thực là do anh em chúng tôi sai, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một lần, chúng tôi bảo đảm sẽ không có lần sau nữa đâu”.
Lý Thần mỉm cười.
“Tôi tin”.
Lời của Lý Thần khiến cho hai anh em Ngô Giang Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Lúc này các anh nói ra những lời này nhất định là thật lòng. Nhưng khi quay về vậy thì lại chưa chắc, sẽ có một ngày các anh nhớ tới sự nhục nhã tối nay, sau đó lại tìm cách gây phiền phức cho tôi, tôi nói rồi, tôi không thích phiền phức”.