Diêu Chí Quân nằm yếu ớt trên giường với cả người đẫm máu, vừa mới hồi phục ý thức sau khi trải qua cấp cứu.
Khi mở mắt nhìn thấy Lý Thần, Diêu Chí Quân vội vàng hỏi: “Lý Thần, vợ tôi…”
Lý Thần đặt nhẹ tay lên Diêu Chí Quân, nói: “Chú yên tâm, tình hình của bà ấy rất tốt, bị thương nhẹ hơn chú, chỉ bị ngoài da thôi, bác sĩ đang giúp vợ chú xử lý vết thương”.
Diêu Chí Quân thở phào.
“Bố”, một đứa trẻ khá lớn chen qua đám đông, chạy tới với tiếng khóc nức nở.
Diêu Chí Quân an ủi con trai mình: “Bố không sao”.
Đợi hai bố con nói chuyện xong, Diêu Chí Quân kêu con trai đi xem tình hình của mẹ rồi ông ấy mới quay đầu nói với Lý Thần: “Lý Thần, ngại quá, khiến cậu phải mất công chạy một chuyến rồi”
Lý Thần nói: “Người có lỗi là cháu mới đúng. Rắc rối lần này của chú cũng vì cháu mà có, chỉ là cháu không biết chú ở đâu, cuối cùng là có người báo cảnh sát, rồi người của bệnh viện gọi cho cháu, cháu mới vội tới đây!”
Diêu Chí Quân thở dài: “Hôm nay tôi đi đón con, định mời cậu tới ăn cơm tối, thật không ngờ lại gặp chuyện này, là nhà họ Ngô à?”
Lý Thần không định nói chuyện về nhà họ Lâm cho Diêu Chí Quân để tránh ông ấy chịu áp lực.
“Không phải nhà họ Ngô, có điều chuyện này cháu sẽ giúp chú giải quyết, bọn chúng sẽ không tới tìm chú nữa”.
Diêu Chí Quân nghiêm túc nói với Lý Thần: “Từ hành động mà đám người này gây ra với tôi hôm nay thì chúng đang muốn cảnh cáo cậu, loại người này chuyện gì cũng có thể làm được cậu tuyệt đối phải để ý tới sự an toàn của bản thân”.
Thấy Diêu Chí Quân hiểu tình hiểu lý như vậy, Lý Thần cũng thành thật nói: “Cháu sẽ để ý, bác sĩ nói chú phải nằm viện. Thời gian này chú ở trong viện nghỉ ngơi, con trai chú hàng này cháu sẽ để Lưu Quân bảo vệ đưa đi học”.
Diêu Chí Quân vội vàng nói: “Không được, bọn chúng không dám ra tay với trẻ con đâu, như vậy thì ác độc quá, Lưu Quân cần bảo vệ cậu, lúc này cậu mới là người gặp nguy hiểm nhất”.
Lý Thần nghiêm túc nói: “Cháu có cách của mình, chú yên tâm”.
“Hả, cách gì, nói tôi nghe xem!”
Một âm thanh chói tai vang lên.
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra. Lâm Lang Thiên cười ha ha bước vào nhìn Diêu Chí Quân người quấn đầy bông băng nằm trên giường mà chậc lưỡi cảm thán.
“Chậc chậc, xem kìa, bộ dạng thật đáng thương. Ông chính là Diêu Chí Quân phải không? Có đau không? Ha ha”
Khi Lý Thần một lần nữa nhìn thấy Diêu Chí Quân thì là lúc ông ấy đã ở trong bệnh viện.
Diêu Chí Quân nằm yếu ớt trên giường với cả người đẫm máu, vừa mới hồi phục ý thức sau khi trải qua cấp cứu.
Khi mở mắt nhìn thấy Lý Thần, Diêu Chí Quân vội vàng hỏi: “Lý Thần, vợ tôi…”
Lý Thần đặt nhẹ tay lên Diêu Chí Quân, nói: “Chú yên tâm, tình hình của bà ấy rất tốt, bị thương nhẹ hơn chú, chỉ bị ngoài da thôi, bác sĩ đang giúp vợ chú xử lý vết thương”.
Diêu Chí Quân thở phào.
“Bố”, một đứa trẻ khá lớn chen qua đám đông, chạy tới với tiếng khóc nức nở.
Diêu Chí Quân an ủi con trai mình: “Bố không sao”.