Triệu Hùng gật đầu: “Đúng vậy, thường thì chúng tôi sẽ kết toán 40%, phần còn lại trả theo tuần. Phần này chiếm một nửa nguồn tiền mặt của chúng tôi. Một nửa còn lại là vay ngân hàng để duy trì.
“Làm tốt việc của ông. Ngày mai, sẽ không còn bất kỳ ngân hàng nào ở Tân Hải cho công ty Tiền Trình vay tiền nữa. Hơn nữa số tiền mà họ đã vay thì chắc chắn ngân hàng sẽ giục đòi lại”.
Lý Thần nói xong bèn tắt máy, mặc kệ Triệu Hùng kinh ngạc tới mức nào.
Lúc này, Tiền Thế Minh nhìn Lý Thần với da đầu tê dại.
Lý Thần muốn giết chết toàn bộ gia đình anh ta sao?
“Mày, mày đã làm gì? Mày gọi cho ai vậy?”, Tiền Thế Minh run rẩy nói.
“Cả cái Tân Hải này, ai hi vọng công ty Tiền Trình của các người chết nhất?”, Lý Thần thản nhiên hỏi.
Tiền Thế Minh sợ hãi, tức giận nói: “Rốt cuộc chúng mày đã làm gì?”
Lý Thần chẳng thèm quan tâm tới Tiền Thế Minh.
Bởi vì Trịnh Hoài Hiền đã tới.
Khi nhận được điện thoại của Trịnh Mộ Kiếm thì Trịnh Hoài Hiền đang bàn bạc đối sách với những người anh em trưởng bối trong gia tộc.
Toàn bộ đơn hàng của xưởng tàu đều bị hủy. Phía bên HongKong hầu như không cho bọn họ cơ hội làm rõ. Chuyện lớn như vậy Trịnh Hoài Hiền muốn ém cũng không thể ém được.
Nội bộ kinh doanh của gia tộc có mối quan hệ rắc rối phức tạp. Mặc dù Trịnh Hoài Hiền là gia chủ nhưng vẫn còn xa mới tới bước một tay có thể che trời.
Khi biết Trịnh Mộ Kiếm, người mà mình cử đi xin lỗi không những không mang tin tốt về mà còn bị đánh tại khách sạn thì Trịnh Hoài Hiền cảm thấy vô cùng tức giận.
Xem ra bất động sản Thần Thanh không hề coi nhà họ Trịnh ra gì.
Mặc dù nhà họ Trịnh sai trước, nhưng dù gì ở Tân Hải nhà họ cũng là là những kẻ cầm đầu. Lý Thần cưỡng ép như vậy, không chấp nhận lời xin lỗi thì cũng thôi lại còn giữ người, đây chẳng phải là hành động vỗ bôm bốp lên mặt ông ta sao?
Vì vậy Trịnh Hoài Hiền lập tức dẫn theo hai người vệ sĩ cốt cán xuất phát.
Tới phòng Vip của khách sạn, Trịnh Hoài Hiền nhìn thấy Trịnh Mộ Kiếm đang ôm đầu bê bết máu rồi thấy Tiền Thế Minh với khuôn mặt sưng như đầu heo đang quỳ trước Lý Thần. Ông ta khẽ nheo mắt. . Đọc thêm nhiều truyện ở — ТRUMtruyen .мE —
“Cậu là Lý Thần?”, Trịnh Hoài Hiền trầm giọng.
Lý Thần thầm nói: “Ông chính là gia chủ của nhà họ Trịnh?”
Trịnh Hoài Hiền gầm giọng, căn bản không coi Lý Thần ra gì: “Tô Đông Thăng đâu? Gọi ông ta ra đây nói chuyện với tôi? Cái loại chó mèo gì đó mà cũng xứng đàm phán sao?”
“Đàm phán, tôi nghĩ ông nhầm rồi”, Lý Thần lắc đầu.
“Huống hồ chuyện này không cần phiền tới chú Tô đích thân ra mặt, tôi giải quyết là được”.
Trịnh Hoài Hiền tức giận bật cười: “Tô Đông Thăng cũng cuồng ngạo quá đấy. Ông ta yên phận làm người đứng đầu tỉnh thành, tôi là đầu tàu Tân Hải, vậy mà dây vào tôi, tưởng nhà họ Trịnh dễ bắt nạt lắm chăng?”
“Bố”.
Trịnh Mộ Kiếm kêu lên, bước tới định tố cáo với Trình Hoài Hiền rằng mọi chuyện đều do Lý Thần gây ra.
Trịnh Hoài Hiền nhìn bộ dạng thê thảm, chật vật của Trịnh Mộ Kiếm thì khẽ chau mày rồi cắt lời hắn: “Câm miệng, đi bệnh viện trước đi”.
Nói xong, ông ta định đưa Trịnh Mộ Kiếm đi.
“Không có sự đồng ý của tôi, không một ai được bước ra khỏi căn phòng này?”, giọng nói của Lý Thần khẽ vang lên.
Phía sau ông ta, Lưu Quân bước ra, các thớ thịt bạo phát vang lên tiếng kêu đôm đốp khiến người khác không lạnh mà rung.