Lâm Chính Bân cẩn thận nói lại một lượt tình huống rối như tò vò đầy kỳ lạ của Yến Kinh thời điểm hiện tại.
Thế vận hội, dù là ở quốc gia nào thì cũng là một sự kiện lớn.
Huống hồ hiện tại cần phải đầy nước mình lên tầm quốc tế.
Biểu dương đất nước, để người của toàn thế giới thấy được thành tựu của chúng ta. Việc thông qua thế vận hội chính là cánh cửa sổ tốt nhất để làm điều đó.
Vậy nên chuyện này, dưới cái nhìn đổ dồn của quốc tế thì đã trở thành một sự kiện lớn trong nước thời điểm hiện tại.
Cũng chính vì vậy, từ việc thiết kế chủ đề đến việc thiết kế sân vận động, chỉ cần có liên quan tới thế vận hội thì đều được đối đãi một cách đặc biệt.
Mà vào lúc then chốt như thế này. Lý Thần bắc cầu, nhà họ Hoắc hoà hoãn, đã dẫn dụ được một lượng vốn lớn vào thị trường.
Các ông lớn trong nước luôn hi vọng nội địa và Hồng Kông sẽ có một bối cảnh hòa hợp lớn hơn nữa, đây là một chuyện rất tốt.
Thế là đám người bản địa như nhà họ Lâm cảm thấy hoang mang.
Đương nhiên bọn họ không hi vọng có bánh mà lại để phía bên Hồng Kông ăn hết sạch. Và như vậy việc hợp tác sẽ trở thành cách giải quyết tốt nhất lúc này.
Nghe Lâm Chính Bân nói, Lâm Lang Thiên cũng ý thức được rằng, với đại cục như thế này thì dù nhà họ Lâm có lớn như thế nào cũng không thể chắc được rằng có thể ngồi được vững.
Chỉ cần bất cẩn là sẽ bị lật đổ ngay.
Nhưng khi Lâm Lang Thiên nghe Lâm Chính Bân nói rằng sẽ vứt Lý Thần cho mình thì cả người bỗng cảm thấy bất ổn.
“Bố, con, con không phải là đối thủ của nó đâu!”
Mặc dù rất khó nói ra nhưng sau khi nghĩ tới hậu quả thì Lâm Lang Thiên vẫn cảm thấy nên nhận sợ vẫn tốt hơn.
Sau năm lần bảy lượt bị gây sốc thì Lâm Lang Thiên đã mất đi dũng khí đối mặt với Lý Thần rồi.
Lâm Chính Bân không hề bất ngờ trước phản ứng của Lâm Lang Thiên, cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Có ai nói bắt con đích thân ra mặt đâu?”
Lâm Lang Thiên cẩn thận suy nghĩ, cảm giác bỗng nảy lên điều gì đó nhưng vẫn không nghĩ ra được.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lâm Chính Bân trầm xuống.
Ông ta thở một hơi dài thượt, trước đây ông ta còn cảm thấy về các phương diện của con trai mình, dù không phải là số một trong đám bạn bè cùng trang lứa nhưng ít nhất vẫn được coi là ưu tú.
Nhưng từ sau khi Lý Thần xuất hiện, thì sao mà ông ta thấy càng thì càng giống bị thiểu năng thế không biết.
“Quan Lâm Lâm và Nhan Ha hai người đó, có thể sử dụng”, Lâm Chính Bán bất lực nhắc nhở.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng rực.
Hai người đó nếu mà dùng tốt thì sự việc đúng là dễ xử lý hơn nhiều.
“Ngoài ra chú của Nhan Hà, không phải là loại có lại lịch tầm thường, chuyện này còn về tự nghĩ cách giải quyết đi”, Lâm Chính Bân thản nhiên nói.
Lâm Lang Thiên càng nghĩ càng thấy thú vị.
Chuyện này sắp xếp xong, chỉ cần bản thân không xuất hiện thì dù cuối cùng có thất bại, Lý Thần cũng sẽ không tìm đến hắn.
Quan trọng nhất là bản thân trong bóng tối, Quan Lâm Lâm và Nhan Hà ở ngoài sáng, nhà họ Lâm cộng thêm với hệ phái Huy Thương của Hộ Thị, sự kết hợp như vậy mà đối phó với Lý Thần thì thực sự Lâm Lang Thiên không thể nghĩ ra được là mình sẽ thua như thế nào?”
“Con biết rồi!”, đôi mắt Lâm Lang Thiên ánh lên vẻ hào hứng và vui mừng.
Mặc dù buổi tiệc tối đã kết thúc nhưng Lý Thần vẫn bận rộn từ sáng tới tối.
Chuyện thu dọn, anh dặn dò xong, thì đương nhiên sẽ có người phía dưới giúp anh.
Thế nhưng việc tiếp đến thì không thể nhờ cậy người khác được.
Bất luận là tứ đại gia tộc của Hồng Kông hay là những người thuộc hệ phái khác của người bản địa
Yến Kinh thì cũng đều đột nhiên trở nên nhiệt tình với Lý Thần.
Vì vậy thời gian hai ngày còn lại, Lý Thần bên chạy đi khắp các nơi, phần lớn là đều trở về với một thân thể toàn mùi rượu.
Bất luận là trong trường hợp nào, Lý Thần cũng đều giữ cho mình được tỉnh táo, ít nhất là không uống say.
Chương 456:
- Nếu không sẽ thành ra trò cười, thật sự sẽ là một trò cười nức tiếng.
Ngoài việc đi xã giao, Lý Thần dành phần lớn thời gian và sức lực cho Tô Vãn Thanh và Hoắc An Lan.
Hai cô gái này cũng rất thần kỳ, tựa như đã thương lượng trước với nhau, luân phiên xuất hiện bên cạnh Lý Thần.
Chỉ cần bên cạnh Lý Thần có một trong hai người, người còn lại tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Tình trạng này mãi cho đến khi Tô Vãn Thanh bị Tô Đông Thăng gọi trở về tỉnh mới chấm dứt.
“Không nỡ để bạn gái đi à?”
Tại sân bay quốc tế, hai người vừa tiễn Tô Vãn Thanh rời đi, sau khi lên xe của Lý Thần liền nghe thấy lời này của Hoắc An Lan.
“Đau đầu quá”, Lý Thần xoa thái dương, làm bộ như không nghe thấy.
Mấy ngày nay ngày nào Lý Thần cũng phải đi xã giao, tửu lượng tăng vọt, nhưng di chứng để lại cũng rất nặng nề, đầu óc đau nhức khiến anh mất hết sức lực.
“Anh phải nghỉ ngơi một thời gian đi”, Hoắc An Lan ngồi ở bên cạnh Lý Thần, để Lý Thần nằm trên đùi mình, sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Lý Thần.
Đầu của Lý Thần tựa trên chiếc đùi mềm mại căng mịn của cô gái, mùi thơm nức mũi, anh kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tay nghề này của em?”
“Bạn gái anh dạy em đấy”, Hoắc An Lan cười tủm tỉm, cúi đầu nhìn Lý Thần, vươn tay giúp anh nhắm mắt lại.
“Mấy ngày nay nay anh luôn đắm chìm trong rượu tiệc, lời mời nào cũng không từ chối được, tứ đại gia tộc luân phiên mời anh, các đại gia tộc ở Yển Kinh thì phải xếp hàng chờ đợi, lần này anh nổi tiếng lắm rồi đấy”.
“Xã giao quan trọng mà, cũng khó tránh khỏi, nhưng cuối cùng sức khỏe mới là vốn liếng, vì vậy em mới học kỹ năng này của cô ấy, được đúng không?”
“Được lắm”, Lý Thần an tâm nằm xuống, cười nói.
“Một thời gian nữa anh cũng sẽ quay về tỉnh, Yến Kinh dù sao cũng không phải là nơi của anh”, Lý Thần lẩm bẩm.
Hoắc An Lan cười nói: “Đúng lúc em cũng định nói với anh, thứ sáu này em sẽ tới Boston học một khóa nâng cao, mấy tháng nữa mới quay lại”.
“Tại sao trước đây chưa từng nghe em nhắc tới?”, Lý Thần cau mày, nghe thấy tin mấy tháng không được gặp Hoắc An Lan, Lý Thần lập tức có chút không vui: “Không cần học thêm nữa, anh nuôi em".
Hoắc An Lan mỉm cười nói: “Bạn gái vừa mới đi anh đã nói rằng sẽ nuôi em rồi, anh không chột dạ sao?”
“Chột dạ gì chứ, em đang học thiết kế thời trang, anh sẽ thành lập riêng một công ty cho em để em làm chủ là được rồi”, Lý Thần nói.
“Quả nhiên đàn ông đều không tốt đẹp gì”, Hoắc An Lan lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô chủ đây còn cần anh ngôi sao, còn nói mấy thứ liên quan đến tiền bạc, rõ rằng biết em sẽ không đồng ý rồi”.
Lý Thần đang định nói thì điện thoại đổ chuông.
Là Hoắc Chấn Châu gọi tới.
Lý Thần không chậm trễ, lập tức nhấn nghe
“Lý Thần, có đang bận không?”, Hoắc Chấn Châu hỏi.
Lý Thần không dám nói với ông ấy, mình đang nằm trên đời con gái ông ấy hưởng thụ, cười khan nói: “Cháu vừa từ sân bay về, còn đang trên đường, chú Hoắc có chuyện gì không ạ?”
Hoắc Chấn Châu nói thẳng: “Lát nữa cháu trực tiếp tới thẳng khách sạn của bọn chú, tứ đại gia tộc đều đang ở đây, chúng ta muốn tranh luận với địa phương, xem có thể ăn được bao nhiêu từ việc xây dựng địa điểm tổ chức Olympic”.
Lý Thần nghe xong nghiêm mặt nói: “Địa phương sẽ không dễ dàng bỏ qua đầu đúng không?”
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Vì vậy nên bọn chú mới cần cháu lên kế hoạch, trước đây phương án sân vận động tổ chim mà cháu trình lên, bên trên rất
hài lòng, mọi người đều muốn nghe ý kiến của cháu”.
Nói xong, Hoắc Chẩn Châu lại trầm giọng nói: “Ba nhà này cũng không phải kiểu rộng lượng chia chác gì, ý của chú là để cháu vào cuộc, coi như là năm phần, nhưng bọn họ đều không tỏ thái độ gì.
Lần này, cháu phải đem thực lực ra để khiến họ tâm phục khẩu phục".
Chương 457:
Sau khi Lý Thần cúp máy, Hoắc An Lan thấy anh khẽ cau mày, có vẻ đang suy nghĩ về một chuyện rất quan trọng.
Vì vậy Hoắc An Lan rất ngoan ngoãn, không nói gì, tránh làm loạn suy nghĩ của Lý Thần.
Chỉ nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương của Lý Thần, để Lý Thần cảm thấy thoải mái hết sức có thể.
“Ba gia đình còn lại trong tứ đại gia tộc, em cảm thấy thế nào?”
Lý Thần đột nhiên mở mắt ra hỏi Hoắc An Lan.
Hoắc An Lan cau mày, sau khi suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra quan hệ giữa tứ đại gia tộc rất phức tạp, đa số thời gian đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, dù sao địa bàn ở Hồng Kông chỉ có vậy, có thể làm kinh doanh, ít nhiều gì cũng có chút chồng chéo”.
“Trong tứ đại gia tộc, gia tộc của Bao Thuyền Vương đang sa sút, tình hình rất xấu nên họ đang ráo riết tìm kiếm cơ hội đầu tư mới. Do sự phục hồi của nền kinh tế toàn cầu, ngành đóng tàu năm nay mới miễn cưỡng coi là thu được chút lợi nhuận”.
“Lý Gia Thành thì được mệnh danh là “Lý Ban Thành, như vậy đủ để hiểu khối tài sản của ông ấy lớn đến mức nào. Tuy nhiên trong tứ đại gia tộc, thực lực của ông ấy là yếu nhất, hơn nữa nền tảng không sâu, hoàn toàn dựa vào mình Lý Gia Thành lập nghiệp. Trong một khoảng thời gian rất dài, ở Hồng Kông thật ra không thừa nhận vị trí một trong số tứ đại gia tộc của nhà họ Lý bởi vì nguồn gốc lại lịch chưa đủ tầm”.
“Nhưng em lại đánh giá rất cao Lý Gia Thành này, ông nội cũng nghĩ như vậy, bởi vì Lý Gia Thành khác với những người khác. Ông ấy có một loại thần thái uy nghiêm, mắt nhìn rất chuẩn xác. Ngoài ra tư duy kinh doanh của ông ấy cũng khác với ba nhà còn lại, tiên tiến hơn, phù hợp với các mô hình kinh doanh hiện đại”.
“Ông ấy còn có một lợi thế lớn khác đó là tuổi tác. Ông ấy trẻ hơn ông nội khoảng hai mươi tuổi, cũng không lớn hơn bố em nhiều, đây chính là ưu điểm mạnh nhất của ông ấy”.
Nghe những lời này của Hoắc An Lan, Lý Thần gật đầu đồng ý.
Quả nhiên không có gia đình nào trong tứ đại gia tộc là dễ nói chuyện cả, công nhận là tầm nhìn của Hoắc An Lan vượt xa những người bình thường vì ảnh hưởng của môi trường sống và nền giáo dục.
Ở thế hệ sau, khối tài sản của Lý Gia Thành bùng nổ chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, vượt lên hơn mấy bậc so với tam đại gia tộc trước kia bỏ xa nhà họ Lý, đây chính là minh chứng rõ nhất.
Lý Gia Thành, người tưởng chừng như có nền tảng yếu nhất vào thời điểm này nhưng lại thực sự là người có tiềm năng nhất trong tứ đại gia tộc.
“Lý Vạn Cơ thì sao?”, Lý Thần hỏi.
Vẻ mặt của Hoắc An Lan trở nên rất kỳ lạ, nói: “Lý Vạn Cơ, người này thật ra đám con cháu như bọn em dường như chưa từng tiếp xúc qua với ông ấy, chỉ biết rằng ông ấy là người rất khiêm tốn, hơn nữa thực lực của ông ấy ở bên Nam Dương rất mạnh, trong số bốn gia chủ thì ông ấy là người ẩn mình sâu nhất”.
“Nói mới nhớ, hình như ông nội và Lý Vạn Cơ có ân oán mấy chục năm rồi, còn là kiểu không thể hóa giải được”, trên mặt Hoắc An Lan lộ ra biểu cảm hóng chuyện cực kỳ khó thấy, nói với Lý Thần.
Lý Thần lập tức tỉnh táo lại: “Chuyện gì thế?”
“Bà của em... hồi đó là mối tình đầu của Lý Vạn Cơ, nghe bố em nói, năm đó ông em đã quấn thuốc nổ quanh người và chạy tới lễ đính hôn của bà và Lý Vạn Cơ cướp người đấy”.
Lý Thần trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy bí mật kiểu này trong hai kiếp sống của mình.
Thử nghĩ xem, ông cụ Hoắc thời còn trẻ cũng là một người rất gớm ghê, từ khi còn rất trẻ, trong thời đại hỗn loạn đó, ông ấy đã từng độc quyền kinh doanh vũ khí ở Hồng Kông, Macau và Đài Loan.
Thuở mới đầu, ông cụ vừa lộ diện đã không ít lần vận chuyển vật tự và vũ khí vào đất liền.
Nếu không ông cụ Hoắc đã không được những quan chức cấp cao trong nội địa coi trọng như vậy.
Đều là có nguyên do cả!
Chương 458:
Hơn nữa ông vua cờ bạc của Macau chỉ bởi vì một câu nói của ông cụ Hoắc, suốt hai mươi năm trời không dám bước chân vào Hồng Kông nửa bước, mãi cho đến khi ông cụ Hoặc mất mới dám mon men vào, như vậy là đủ để thấy.
Vì vậy Hoắc An Lan nói rằng năm đó ông cụ Hoắc làm ra chuyện cướp dâu, Lý Thần thật sự không hề nghi ngờ.
“Chuyện này... đúng là cả đời mới được nghe một lần”, Lý Thần bình luận.
“Khi đó ông nội chỉ là một ngọn cỏ bên đường, nhưng Lý Vạn Cơ là con cháu nhà tài phiệt, ông nội và bà nội thật lòng yêu thương nhau”, Hoắc An Lan nói: “Trong mắt em, ông nội mới là đàn ông đích thực”.
“Nhưng anh thấy khi Lý Vạn Cơ nói chuyện với ông cụ, cũng vẫn nói nói cười cười mà nhỉ?", Lý Thần hỏi.
Hoắc An Lan trả lời: “Như vậy có là gì, trong hôn lễ của ông nội và bà nội, Lý Vạn Cơ còn đích thân mang quà đến chúc mừng đấy”.
“Hả?”, Lý Thần híp mắt lại: “Lý Vạn Cơ này đúng là người rất có tầm nhìn”.
Những lời này của Hoắc An Lan đã nâng cảnh giác của Lý Thần đối với Lý Vạn Cơ lên mức cao nhất trong lòng.
Một người có thể nhẫn nhịn được mối hận cướp vợ mấy chục năm, người này nếu như không phải là kẻ ngốc thì là anh hùng tuyệt thế vô song.
Mà Lý Vạn Cơ - người từng là tỷ phú giàu có nhất Châu Á, có là kẻ ngốc được không?
Ông ta chỉ có thể là anh hùng tuyệt thế vô song thôi.
Trong khách sạn, trong phòng tổng thống mà ông cụ Hoắc đang ở ngập tràn khói thuốc.
Ngoài ông cụ Hoắc, Lý Vạn Cơ, Lý Gia Thành và Bao Thuyền Vương, Hoắc Chấn Châu và Lý Diệu Khang cũng có mặt ở đây với tư cách là thế hệ thứ hai của nhà họ Hoắc và nhà họ Lý.
Khi Lý Thần bước vào phòng, tất cả mọi người đều ngừng nói và nhìn sang.
“Các vị, cháu xin lỗi, tắc đường nên tới trễ một chút”, Lý Thần xin lỗi.
“Không sao, chúng ta cũng đang tán gẫu chút thôi, nhưng mà có chút chuyện, muốn trưng cầu ý kiến của cậu”, Bao Thuyền Vương mỉm cười, híp mắt nhìn Lý Thần, hồ hởi nói.
Lý Thần coi như bản thân không biết gì, tìm một chỗ rồi ngồi xuống, hỏi: “Các vị đều là tiền bối, cháu chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, kinh nghiệm cũng chưa đủ, làm sao có thể đưa ra ý kiến cho các vị được ạ?”
Bao Thuyền Vương cười ha ha nhìn về phía ông cụ Hoắc, nói: “Lão Hoắc, đứa cháu này của ông thật là khiêm tốn quá đấy. Nếu như vào con cháu nhà tôi thì lúc này có lẽ mũi đã nổ tận trời xanh rồi”.
Ông cụ Hoắc khẽ cười nói: “Nếu không đưa ra ý kiến thì đưa ra một ít tư tưởng mới mẻ cũng được, mấy ông già bọn ông, tư duy ai nấy đều hóa thạch rồi, không linh hoạt được như đám người trẻ tuổi các cháu”.
“Bọn ta dự định thành lập một liên minh, mục tiêu là xây dựng các địa điểm tổ chức Olympic, dù là danh tiếng hay lợi ích kinh tế, dự án này đều rất đáng để chúng ta thử sức”.
“Chỉ là bây giờ có một vấn đề, các đảng phái trong nội địa đều không mong muốn chúng ta tham gia, về chuyện này, cháu nghĩ như thế nào?”
Nghe thấy lời này của ông cụ Hoắc, Lý Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt khích lệ của ông cụ, cười hỏi: “Cháu xin phép hỏi một câu, các vị định ăn hết miếng bánh này sao?”
Bao Thuyền Vương vươn tay gãi đầu, bá đạo nói: “Bốn nhà chúng tôi không ra tay thì thôi, đã ra tay thì đương nhiên phải ăn hết, vốn dĩ địa điểm xây dựng đã không nhiều, nội bộ của chúng tôi vẫn còn chưa đủ phần, làm sao còn dư được chứ?”
Lý Thần hơi nhướng mày, sau khi cân nhắc trong lòng, anh nói ra một câu khiến tất cả mọi người trong phòng đều chấn động.
“Nếu mọi người đều nghĩ như vậy, cháu cho rằng, cuộc phản công của phái nội địa nhất định sẽ xảy ra, hơn nữa phần trăm chiến thắng của chúng ta gần như là bằng không”.
Chương 459:
Khi Lý Thần vừa nói ra những lời này, Hoắc Chấn Châu ngồi bên cạnh - người đã thông báo cho anh về vấn đề này trước đó lúc này toàn thân đều run lên, không ngờ rằng ý kiến của Lý Thần lại trực tiếp và bị quan đến vậy.
Lẽ nào tứ đại gia tộc ở Hồng Kông bọn họ cộng vào mà lại yếu thế sao?
Hoắc Chấn Châu cảm thấy Lý Thần đã đánh giá thấp năng lực của các ông lớn ở đây.
Bốn ông lớn còn lại sắc mặt ai nấy cũng không chút biểu cảm, không thể nhìn ra được họ đang cảm thấy thế nào.
Một hồi lâu sau, Bao Thuyền Vương mới nói: “Vì sao lại nói như vậy? Phải biết rằng dù là nguồn vốn hay kinh nghiệm, chúng tôi đều mạnh hơn phái nội địa rất nhiều, ưu thế rất lớn đấy chứ.
Lý Thần cười nói: “Loại chuyện này không thể đơn giản tính toán dựa vào ưu thế và nguồn vốn được. Cháu đương nhiên tin tưởng thực lực của phải nội địa rất khó có thể so bì được với tứ đại gia tộc. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chuyện quan trọng như vậy, cho dù là đối với bên trên, phân chia lợi ích
thể nào cũng là một chuyện rất đau đầu”.
“Phải biết rằng thể chế trong nước rất khác, VÌ vậy có rất nhiều chuyện không thể được đúc kết dựa trên kinh nghiệm làm ăn ở nước ngoài. Hơn nữa cho dù là phương Tây, một khi lợi ích thương mại kéo theo đã đủ, các lực lượng chính trị cũng sẽ tự mình ra chiến trường”.
“Bất kể là phe phái địa phương hay tứ đại gia tộc ở Hồng Kông, nếu như ai muốn ăn trọn chiếc bánh này đương nhiên sẽ làm dấy lên sự bất mãn của bên trên”.
Ngón tay Lý Thần vẽ một vòng tròn giữa không trung, xong đó chém đứt bằng một đường, nói: “Thuật cân bằng chính là để vương chi thuật”.
Sau khi nghe thấy những lời này, Lý Gia Thành cười nói: “Ý kiến của cháu giống hệt với kết quả thảo luận trước đây của bọn ta”.
Lý Thần nhìn Lý Gia Thành, không hề cảm thấy những lời này của ông ấy là cưỡng ép giả bộ.
Địa vị và tài sản đã đạt đến mức tứ đại gia tộc, bọn họ có thể là kẻ ngốc được sao?”
Mỗi người trong số họ đều thông minh hơn bất kỳ ai, đương nhiên không cần phải nói sâu thâm về đạo lý này.
Lý Thần biết rằng vấn đề thật sự khiến bốn gã khổng lồ gai mắt vẫn còn ở phía sau.
Quả nhiên Lý Gia Thành nói tiếp: “Vậy theo ý cậu, chúng tôi lấy như thế nào, lấy bao nhiêu mới là hợp lý?”
Trong lòng Lý Thần khẽ thở dài, câu hỏi khó này cho dù là ai trả lời đều không thể nói rõ được.
Nếu chỉ có mỗi nhà họ Hoắc thì dễ rồi, giải quyết rất đơn giản.
Nhưng vấn đề là bây giờ có bốn nhà trong tử đại gia tộc, và có rất nhiều vấn đề tồn tại trong khối liên minh chưa được định hình này.
Huống hồ gì là nói đến việc chia bánh với phe địa phương nữa?
Đây là việc cấp trên sẽ cân nhắc, từ khi nào đến lượt anh nói năng linh tinh ở đây.
Chỉ là câu hỏi đã đưa tới trước mặt Lý Thần, không thể giả vờ là không nghe thấy được, vì vậy sau khi trầm mặc một hồi, anh nói: “Ý của cháu là lấy ít đi”.
Lấy ít đi ba từ này khiến cho bốn gia chủ đầu phải nhíu mày.
Câu trả lời này của Lý Thần rõ ràng là không có lợi cho họ.
Nhưng mọi người đều trầm mặc bình tĩnh, đợi nghe Lý Thần giải thích.
“Hiện giờ ưu thế lớn nhất của chúng ta không phải tiền bạc hay tài khoản, cũng không phải cái gọi là kinh nghiệm. Những thứ này người ta cũng không thiếu, ít nhất khoảng cách cũng không quá lớn để so sánh”.
“Lợi thế thực sự của chúng ta là bên trên hệ vọng có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với chúng ta, để chúng ta có thể tới đại Lý đầu tư. Việc này một mặt là để thúc đẩy sự phát triển kinh tế của đại Lý, mặt khác là để đẩy nhanh tốc độ hợp nhất của hai bên”.
“Đây là lợi thế thực sự của chúng ta và chúng ta cần tối đa hóa lợi thế này, những gì chúng ta cần làm không phải là cạnh tranh với người khác mà là giành lấy những gì chúng ta có thể lấy được, sau đó dồn sức cho các khu vực và ngành nghề khác”.
Chương 460:
Trên mặt Lý Thần nở nụ cười tự tin, nói: “Chỉ cần chúng ta để thể hiện ra ý này, như vậy sẽ nhận được cảm tình của bên trên, đồng thời phe địa phương cũng sẽ nợ chúng ta một ân tình”.
“Quan trọng nhất là đầu tư vào các khu vực và ngành công nghiệp khác ở nội địa cũng rất có triển vọng, tầm nhìn của chúng ta phải đặt ra toàn quốc chứ không chỉ là địa điểm tổ chức Olympic này”.
Ánh mắt Lý Gia Thành lóe lên, như đang suy nghĩ gì đó.
Còn Bao Thuyền Vương thì cau mày, không nói gì.
Chỉ có mình ông cụ Hoắc và Lý Vạn Cơ không có bất kỳ biểu hiện gì, cũng không nhìn ra được thái độ của bọn họ đối với những lời nhận xét vừa rồi của Lý Thần là như thế nào.
Lý Thần thở dài, nói: “Đây là vấn đề lựa chọn lợi ích giữa ngắn hạn và dài hạn, việc xây dựng các địa
nhiều lợi ích trong thời gian ngắn nhất, nhưng về lâu dài thì là cá chết lưới rách với phe phái địa phương, làm mất lòng của bên trên, việc này chẳng khác nào vô tình giết chết con gà đẻ trứng vàng”.
“Lý Thần, cậu đang nói chuyện giật gân đấy à”.
Người nói ra câu này là Lý Diệu Khang, người chưa hề lên tiếng nãy giờ, ông ta vui vẻ nhìn Lý Thần, thản nhiên nói: “Chuyện trên thương trường cuối cùng phải để thương nhân tự mình giải quyết, bên trên làm gì quản nhiều đến vậy?”
“Đó là đương nhiên”, Lý Thần nhún vai nói: “Nhưng phải xem xem là lúc nào, địa điểm nào. Mọi người muốn giành được toàn bộ việc xây dựng các địa điểm tổ chức Olympic không phải vì nó có ý nghĩa trọng đại sao? Nếu ý nghĩa đã to lớn như vậy, làm sao có thể đảm bảo rằng bên trên sẽ không đích thân phân chia miếng bánh này chứ?”
Lý Diệu Khang cười lạnh nói: “Lý Thần, số cây cầu những người trong phòng này từng đi qua có ai là ít hơn những con đường cậu đi qua đâu? Gọi cậu tới, cho cậu nói chuyện là chiếu cố cậu, cậu đừng quá đề cao bản thân”.
Lý Thần lãnh đạm nói: “Vậy thì tôi phải cảm ơn ông Lý vì đã chiếu cố nhỉ? Ông cũng không nghĩ lại xem bản thân tôi liệu có cần hay không?”
Sắc mặt Lý Diệu Khang sầm xuống, hậm hực nói: “Người trẻ tuổi, khẩu khí lớn như vậy. Khoảng thời gian này chẳng qua cậu được đắc ý một chút thôi, đừng cho rằng mình là con ông cháu cha thật rồi”.
thời gian này chẳng qua cậu được đắc ý một chút thôi, đừng cho rằng mình là con ông cháu cha thật rồi”.
“Con ông cháu cha tôi không dám nhận, nhưng nếu như ông không muốn nghe tôi nói chuyện thì cứ việc rời đi”, Lý Thần nhìn thẳng vào Lý Diệu Khang, giọng điệu không chịu khuất phục.
“Cậu!”, Lý Diệu Khang tức giận đứng lên, bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng đến cực điểm.
“Diệu Khang”.
Lý Vạn Cơ lên tiếng ngắt lời Lý Diệu Khang, nhẹ nhàng gọi tên ông ta nhưng lại khiến cho ông ta. không dám nói thêm gì nữa.
Hít sâu một hơi, Lý Diệu Khang cười khẩy với Lý Thần rồi lại ngồi xuống.
“Được rồi, tôi nghĩ hôm nay nói tới đây thôi”, Lý Vạn Cơ nhẹ giọng nói.
“Nếu như hôm khác có ý tưởng gì mới, chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống bàn lại”.
Lời của Lý Vạn Cơ đã kết thúc buổi họp không chính thức này.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, ông cụ Hoặc gọi riêng Lý Thần vào phòng làm việc.
“Thần à, những lời vừa nãy cháu nói, nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”, ông cụ Hoắc hỏi.
“Theo quan điểm của cháu, lời khuyên mà cháu đưa ra không có bất kỳ vấn đề nào”, Lý Thần tự tin nói.
Sau khi trầm ngâm gật đầu, ông cụ Hoắc nói: “Vậy thì quyết như vậy đi, việc xây dựng Làng Olympic, nhà họ Hoắc chúng ta nhất định phải được. Toàn bộ dự án xây dựng chúng ta ước tính là khoảng 20 tỷ đến 30 tỷ, phần này ông định chia thành ba phần”.
“Nhà họ Hoắc chiếm 40%, Lý Gia Thành 30%, còn 30% cho cháu”.
Lý Thần nhướng mày nói: “30%?”
Ông cụ Hoắc cười nói: “Chê ít à?”
Lý Thần cười khổ nói: “Có hơi nhiều, dự án này cần quá nhiều tiền, tiền của cháu còn cần dùng cho việc khác”.
“Vệ phần tiền vốn, nhà họ Hoắc sẽ ứng trước cho cháu”, ông cụ Hoắc nói ra một câu đầy kinh ngạc.
Chương 461:
Lý Thần vội vàng nói: “Không được, làm như vậy không phải là cháu há miệng chờ sung à?”
Ông cụ Hoắc cười nói: “Thần à, cháu vẫn không hiểu sao? Dự án địa điểm tổ chức Olympic cũng vậy mà làng Olympic cũng thế, nhà họ Hoắc không thể ăn một mình được. Hơn nữa việc xây dựng làng Olympic thật sự quá lớn, ông và Lý Gia Thành là doanh nhân Hồng Kông, ăn được bảy phần đã là khá nhiều rồi”.
“Còn cháu chính là đại diện của phe địa phương mà bọn ông đã chọn”.
Lý Thần cau mày nói: “Cháu không thuộc bất kỳ phe phái nào cả”.
Lý Thần biết quá rõ mâu thuẫn giữa cái phe nhóm và phe phái khốc liệt như thế nào, không đến bước cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không tham gia vào.
“Thần à, rất nhiều chuyện khi cháu đạt tới được một vị trí nhất định sẽ phát hiện ra rằng thân bất do kỷ, cháu là người nội địa, đương nhiên sẽ được xếp vào phe phái địa phương”.
“Còn đây cũng là để bảo vệ cháu, người khác coi cháu là phe phái địa phương, nhưng hiện tại rõ ràng là cháu có quan hệ với ông rất tốt, đến lúc đó, cháu kẹp ở giữa, trước sau đều có địch”.
Những lời này của ông cụ Hoắc thức tỉnh Lý Thần trong cơn mê.
“Những người ngoài phe địa phương sẽ cho rằng cháu đương nhiên thuộc phe này, nhưng trong cốt lõi của bọn họ, ví dụ như đối với gia tộc nhà họ Lâm, cháu đương nhiên là đứng về phía Hồng Kông”.
Lý Thần cau mày, vẻ mặt trầm tư.
Ông cụ Hoắc cười khẽ nhìn Lý Thần, cũng không muốn làm gián đoạn mạch suy nghĩ của anh, đợi anh tiếp tục phân tích.
“Trước sau đều có địch... tứ đại gia tộc, ai muốn cháu chết? Lý Diệu Khang vội vàng như vậy sao?”, Lý Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
Lần này ông cụ Hoắc nổi hứng: “Vì sao cháu nghĩ là Lý Diệu Khang mà không phải là Lý Vạn Cơ?”
Lý Thần cười khổ nói: “Ông à, dù cháu có kiêu ngạo đến thế nào cũng không thể ngông cuồng đến mức cho rằng bây giờ cháu cứ thể khiến cho Lý Vạn Cơ phải thận trọng đối phó”.
“Ngược lại là Lý Diệu Khang, từ lúc quen biết ông ta đến nay, cháu luôn đối đầu với ông ta. Mà hôm nay xem thái độ của ông ta đối với cháu dường như đã nhịn rất lâu rồi”.
“Chỉ cần có cơ hội, ông ta đương nhiên sẽ không ngại gạt bỏ cháu”.
Ông cụ Hoắc bật cười ha ha, nói: “Thông minh”.
“Thực chất cái gọi là liên minh này là do Bao Thuyền Vương ở giữa đề xuất. Trọng tâm của nhà họ Bao từ trước đến nay là ngành đóng tàu, nhưng ngành này lại phụ thuộc quá nhiều vào thị trường thương mại quốc tế, một khi có hỗn loạn, họ sẽ chết trước”.
“Vì vậy bây giờ Bao Thuyền Vương đang nóng lòng tìm con đường khác, nhưng người này, bảo thủ có thừa, gan dạ thì thiếu, muốn làm nhưng lại không dám thử, cho nên mới đề nghị liên minh, nhưng ông và Lý Gia Thành đều không muốn như vậy”.
“Còn nguyên nhân thì vừa nãy cháu đã phân tích rồi đấy”.
Lý Thần thở dài nói: “Nói như vậy, bây giờ Bao Thuyền Vương cũng rất bất mãn với người muốn giải tán liên minh này là cháu”.
“Khi đến địa vị của chúng ta, đối với một người, không có cái gọi là hài lòng hay không hài lòng cả, mọi thứ đều liên quan đến lợi ích thôi”, ông cụ Hoắc xua tay, không quá để ý.
“Vẫn là chuyện vừa nãy, chuyện này ông và Lý Gia Thành đã bàn bạc rồi, chỉ cần cháu gật đầu là xong”, ông cụ Hoắc cười nói.
Lý Thần cười nói: “Không vội ạ, dù sao bây giờ toàn bộ kế hoạch đến giấy tờ còn chưa có, hơn nữa cháu thấy làng Olympic này phe địa phương cũng không cam tâm từ bỏ đầu”.
“Chuyện này ông sẽ bảo nhóm Chấn Châu theo sát”.
Ông cụ Hoắc đứng dậy, vỗ vào vai Lý Thần, nhẹ giọng nói: “Muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm, người trẻ tuổi đừng sợ mắc sai lầm, phải nhận lúc còn trẻ tuổi phạm sai lầm nhiều một chút thì sau này già rồi mới không xảy ra chuyện lớn”.
Lý Thần đứng dậy cười nói: “Ông, ông nghỉ ngơi sớm đi nhé, cháu sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của ông”.
Ông cụ Hoắc mỉm cười, gật đầu với Lý Thần trước khi anh bước ra khỏi phòng.
Tại lối vào của dãy phòng khách sạn, Hoắc Chấn Châu tiễn Lý Thần ra ngoài.
Chương 462:
“Chủ Hoắc, chủ cũng quay về đi, không cần tiền nữa đâu”, Lý Thần nói.
Hoắc Chấn Châu gật đầu, sau đó đột nhiên cau mày nói: “Thằng nhãi Hoàn Vũ có phải lại đang bày trò rồi không?”
Trong đầu Lý Thần đột nhiên xuất hiện nụ cười ranh mãnh của Hoắc Hoàn Vũ với Nhan Hà và Quan Lâm Lâm, gãi đầu ngượng ngùng nói: “Anh ấy tự biết lo liệu ạ”.
“Nếu như nó tự biết lo liệu thì đã không cần chú phải lo lắng nhiều như vậy rồi!”
“Phụ huynh người ta tố cáo tới tận chỗ chú rồi đây này, nói nó kéo người tới nhà con trai của người ta, chạy đến nhà ông cụ họ ở uy hiếp cả nhà người ta!"
“Đúng là bát nháo mà!”
Nhìn Hoắc Chấn Châu đang nổi giận lôi đình, Lý Thần thầm chúc phúc cho Hoắc Hoàn Vũ một câu... Nhưng mà, tính cách này của Hoắc Hoàn Vũ, làm ra chuyện như vậy cũng không hề kỳ lạ chút nào.
“Chuyện lần này cũng có liên quan một chút đến cháu, không thể trách anh ấy hết được”, Lý Thần nói giúp Hoắc Hoàn Vũ một câu.
Hoắc Chấn Châu cau mày: “Có liên quan đến cháu? Vậy thì xem ra thằng nhãi này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng biết ra mặt giúp cháu à?”
Sự chênh lệch trước sau này, nếu như Hoắc Hoàn Vũ ở đây, nhất định anh ta lại bắt đầu hoài nghi rốt cuộc ai mới là con ruột của Hoắc Chấn Châu.
“Thằng nhóc ấy vẫn còn cần rèn luyện nhiều, về mặt này thì phải nhờ cháu để tâm hơn chút”, Hoắc Chấn Châu nói với Lý Thần.
Lý Thần gật đầu, cười nói: “Cháu sẽ coi anh ấy như em trai ruột”.
Hoắc Chấn Châu bật cười, rất hài lòng với câu trả lời này.
Thấy Lý Thần chuẩn bị rời đi, Hoắc Chấn Châu đột nhiên nói: “Cẩn thận nhà họ Lý”.
Lý Thần dừng lại một chút, gật đầu với Hoắc Chấn Châu rồi xoay người rời đi.
Trên xe quay về Lý Thần rơi vào trầm tư.
Câu nhắc nhở này của Hoắc Chấn Châu rất khác thường.
Không phải nói Lý Diệu Khang mà là nhà họ Lý.
Tứ đại gia tộc có tận hai nhà họ Lý.
Nhà họ Lý còn lại chuẩn bị hợp tác với nhà họ Hoắc phát triển dự án làng Olympic... điều này có chút thú vị.
Quay về khách sạn, Lý Thần vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy Lưu Quân đang đi về phía mình, nhìn sắc mặt của anh ta có vẻ đang có chuyện gấp.
“Anh Thần, tôi gọi điện thoại cho anh mãi mà không được, xảy ra chuyện rồi”, Lưu Quân vừa gặp mặt Lý Thần liền nói.
Lý Thần cau mày hỏi: “Vừa nãy tôi tham gia một buổi họp quan trọng nên tạm thời tắt máy, có chuyện gì vậy?”
“Hoắc Hoàn Vũ xảy ra chuyện rồi, nhưng tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không biết, chỉ bảo rằng tôi mau chóng tìm anh, anh Thần anh mau đi xem đi”, Lưu Quân nói.
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của Hoắc Hoàn Vũ và Lưu Quân trở nên rất kỳ lạ.
Một người là cậu ấm hàng đầu, một người là sát thủ hàng đầu.
Hai người vốn dĩ không liên quan gì đến nhau này lại có rất nhiều chủ đề chung, Hoắc Hoàn Vũ cũng rất thích anh chàng cao thủ kiệm lời này, hai người thường xuyên giao du với nhau, nếu không Lưu Quân cũng sẽ không lo lắng cho Hoắc Hoàn Vũ như vậy.
“Lên trên rồi nói tiếp”.
Lý Thần nói xong rồi vội vàng đi vào trong thang máy.
Anh có dự cảm, đám kẻ thù đó của anh đã bắt đầu ra tay rồi, còn Hoắc Hoàn Vũ có thể là một lần thử... chỉ là ai mà lại có lá gan lớn như vậy, dám dùng cậu chủ Hoắc để thử mình?
Chương 463:
Khi lên tầng, Lý Thần nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ ở trong phòng, thằng nha này đang ngồi trên sofa nhíu mày tỏ vẻ bực tức.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy Hoắc Hoàn Vũ vẫn còn tâm trạng giận dữ, Lý Thần mới yên tâm một chút, như vậy ít ra cũng không phải chuyện lớn.
Nghe thấy giọng nói của Lý Thần, Hoắc Hoàn Vũ ngẩng đầu lên, lúc này Lý Thần nhìn thấy đôi mắt đỏ au như máu của anh ta.
“Tôi gây ra họa lớn rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ nghiến răng nói, vừa hối hận vừa tức giận, còn mang theo chút ấm ức không thể giải thích được.
“Họa anh gây ra còn ít sao? Như lời của An Lan nói rằng anh gây họa mà lớn lên đấy, còn sợ cái gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nói tôi nghe xem nào”.
Hoắc Hoàn Vũ nắm chặt tay, đập mạnh vào đầu gối, giọng điệu vô cùng tức giận nói: “Mấy hôm trước tôi xử đẹp cái đứa nhãi ranh Quan Lâm Lâm. và Nhan Hà, tâm trạng khá tốt vì vậy tối qua đi ra ngoài uống rượu với hội bạn .
“Nhưng không biết tại sao, rượu hôm qua đặc biệt khiến người ta say mèm, trong lúc tôi mơ mơ hồ hồ, hình như đã ký vào mấy bản hợp đồng... Anh cũng biết đấy, tôi phụ trách chức tổng giám đốc của công ty chi nhánh gia đình ở Yến Kinh, mấy bản hợp đồng đó, tôi càng nghĩ càng thấy sai sai”.
Nói đến đây, Hoắc Hoàn Vũ bắt đầu nhìn Lý Thần bằng ánh mắt hoảng sợ và lo lắng: “Đơn xin cấp quyền xây dựng dự án làng Olympic và sân vận động tổ chim đều thuộc công ty chi nhánh này, hơn nữa trong tài khoản còn có hơn một tỷ, đều là chuẩn bị cho những dự án này”.
“Nhỡ như trong lúc tôi mơ màng, ký vào bản hợp đồng không nên ký, lần này nhất định sẽ phải chịu tổn thất rất lớn, trong lúc quan trọng này tuyệt đối không thể phạm sai lầm được”.
Nghe Hoắc Hoàn Vũ kể lại, sắc mặt của Lý Thần cũng lập tức trở nên nghiêm túc.
Nếu Hoắc Hoàn Vũ thật sự sa vào bẫy do người khác giăng ra như anh nghĩ, chuyện này e là sẽ rất phiền phức.
“Hợp đồng chính thức của công ty, chữ ký của người phụ trách chỉ là một trong những điều kiện tiên quyết, phải có con dấu chính thức mới tính”, Lý Thần cau mày nói.
Vừa mới nói xong, Lý Thần đã nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ đau khổ xoa mặt.
“Anh đem theo con dấu của công ty? Còn đóng dấu rồi?”, Lý Thần hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ khó khăn gật đầu, sắc mặt khó khăn vô cùng, có chút thiếu tự tin nói: “Theo lý thường mà nói, con dấu của công ty không được phép mang ra khỏi công ty trừ khi có trường hợp đặc biệt, nhưng hôm qua tôi cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến gì lại mang theo nó”.
“Tôi nhớ, hình như mình đã đóng dấu rồi.”
Hoắc Hoàn Vũ nói xong, sắc mặt xám xịt như tro tàn.
Lý Thần trầm mặc, chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng khách, tuy rằng động tác rất chậm nhưng đầu óc lại đang quay cuồng.
Anh không trách Hoắc Hoàn Vũ, mặc dù quả thực thằng nhãi này thường xuyên gây họa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã xảy ra rồi, cho dù chém chết Hoắc Hoàn Vũ thì cũng không bù đắp được gì.
Việc cấp thiết bây giờ là phải lập tức nghĩ cách để bù đắp.
“Hôm qua anh uống rượu ở đâu?", Lý Thần hỏi.
“Đại Đường Thịnh Thế ở Sanlitun”, Hoắc Hoàn Vũ lập tức trả lời, nói xong, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Lý Thần bằng ánh mắt đầy hi vọng: “Anh có
“Không có”, Lý Thần lắc đầu, khiến cho hai mắt của Hoắc Hoàn Vũ lại trở nên mờ mịt.
“Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải chắc chắn xem tối qua anh rốt cuộc đã ký hợp đồng hay chưa, ở quán bar có camera hay không, camera sẽ chuẩn xác hơn so với trí nhớ mơ hồ của anh nhiều, chúng ta đi tìm hiểu rõ mọi chuyện trước rồi tỉnh tiếp”.
Chương 464:
Có địa chỉ quán bar, Lý Thần lập tức nhấc điện thoại di động, gọi cho Ngô Hồng Hà.
Loại chuyện này Ngô Hồng Hà rõ hơn những người khác nhiều.
Trong một câu lạc bộ tư nhân ở Yến Kinh, Lâm Lang Thiên ngước mắt lên nhìn Quan Lâm Lâm và Nhan Hà đang run rẩy bước vào phòng.
Hai người này vẫn còn mấy vết thương trên mặt, rõ ràng trước đó đã bị Hoắc Hoàn Vũ gọi người đánh.
“Đồ về tay chưa?”, Lâm Lang Thiên hỏi.
Quan Lâm Lâm vội vàng gật đầu, lấy ra một xấp tài liệu dày cộp trong túi đưa cho Lâm Lang Thiên.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Quan Lâm Lâm liền lùi lại một bước, đứng ở bên cạnh Nhan Hà, hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lâm Lang Thiên nhận lấy tập tài liệu, nhìn nội dung hợp đồng, lật từng trang một, vẻ vui mừng trên mặt càng lúc càng lộ rõ.
“Cứ tưởng rằng chỉ là thử một chút, bản thân tôi cũng không ôm nhiều hi vọng, không ngờ rằng hai người lại thật sự làm được rồi”, Lâm Lang Phiên phấn khích nói, sắc mặt dành cho Quan Lâm Lâm cũng tốt lên nhiều.
Hắn đứng dậy, sờ lên vết bầm trên mặt Quan Lâm Lâm, nhẹ giọng nói: “Sao rồi, còn đau không?”
Quan Lâm Lâm lắc đầu, trong lòng chỉ cảm thấy ấm ức và chua xót, nghẹn họng nói: “Lang Thiên, chuyện này thực sự quá lớn, bọn em thật sự không dám xen vào”.
Nụ cười trên mặt Lâm Lang Thiên càng thêm rạng rỡ khi nghe xong những lời này, lắc lắc bản hợp đồng trong tay, nói: “Dù hai người không muốn xen vào nhưng chẳng phải đã xen vào rồi đấy sao, hôm qua hai người cầm thuốc mà tôi đưa cho, tìm người chuốc say Hoắc Hoàn Vũ, sau đó bảo anh ta ký vào bản hợp đồng này”.
“Vì vậy bây giờ chúng ta đang cùng trên một con thuyền, em không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo tôi để cùng”.
Quan Lâm Lâm khó tin nhìn Lâm Lang Thiên nói: “Nhưng không phải hôm qua anh nói với tôi rằng, chỉ cần chúng tôi giúp anh làm chuyện này thì có thể dứt ra được khỏi mớ bòng bong này sao, anh cũng sẽ đính hôn với tôi!”
Trong mắt Lâm Lang Thiên lộ ra vẻ chán ghét, nhưng chỉ là thoáng qua, nở một nụ cười dịu dàng nói: “Tôi đương nhiên sẽ đính hôn với em, dù sao em đã giúp tôi việc lớn như vậy, làm sao tôi có thể bỏ mặc không quan tâm em được chứ?”
“Nhưng em cũng biết đấy, chúng ta bây giờ có cùng kẻ thù không đội trời chung, nếu như không giải quyết dứt điểm Lý Thần và Hoắc hoàn Vũ, sau này chúng ta cũng khó sống, giúp tôi cũng là giúp bản thân em”.
Vừa nói Lâm Lang Thiên vừa cười tủm tỉm, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, nhìn bản hợp đồng trong tay, cười khẩy nói: “Bây giờ chúng ta không chỉ có được bản kế hoạch dự án làng Olympic của nhà họ Hoắc mà còn có cả bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần!”
“Đây chính là con át chủ bài lớn nhất của chúng ta, chỉ cần chúng ta đồng lòng, hoàn toàn có thể phá nát toàn bộ kế hoạch của nhà họ Hoắc. Đến lúc đó, đừng nói là anh, đến cả bố anh cũng phải đích. thân cảm ơn hai người đấy chứ.
Quan Lâm Lâm lẩm bẩm: “Lang Thiên, anh định giao bản hợp đồng này cho gia đình sao?”
Lâm Lang Thiên liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Vội gì chứ, bây giờ chúng ta đã hoàn toàn nắm được thế chủ động, tôi còn muốn dùng bản hợp đồng này để chơi đùa với Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ nữa, đặc biệt là Lý Thần! Hắn là cái thá gì mà dám leo lên đầu tôi chứ!”
“Lần này tôi muốn hai người họ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình trước đây!”
“Sau khi chà đạp sạch sẽ nhân phẩm của bọn chúng, sau đó giao bản hợp đồng này cho gia đình. Đến lúc đó, Yến Kinh này sẽ chỉ có tên của Lâm Lang Thiên tôi, còn Lý Thần chỉ là một con súc vật đáng thương không hơn không kém!”