“Chủ tịch Lý tuổi chưa nhiều mà nóng tính ghê. Sao? Tôi tới sát giờ anh đã không hài lòng như thế, nếu như tôi tới muộn thì chẳng phải anh là ông trời sao?”,Tào Quốc Nghiêm lạnh lùng nhìn Lý Thần và nói.
“Lữ Binh!”
Lý Thần đột nhiên chau mày quát.
Lữ Binh là tên của phó tổng truyền thông Hoa Nghị. Ông ta đang lau mồ hôi trán, nghe Lý Thần gọi tên mình thì hết hồn, vội vàng nói: “Chủ tịch, có tôi!’
“Sao phòng hội nghị của công ty lại cho những kẻ tạp nham không rõ thân phận tự tiện vào vậy?”, Lý Thần thản nhiên nói.
Lữ Binh co đồng tử, mặt tái mét, cầm mắt kính cứ đẩy lên đẩy xuống nhìn Tào Quốc Nghiêm đang tức giận. Ông ta tự nhủ khổ rồi, đúng là thần tiên đánh nhau thì ruồi muỗi chết.
“Lý Thần, ý của anh là gì? Tôi là tổ trưởng tiểu đội giám sát danh sách khách mời được cấp trên cử tới lần này. Anh dám đuổi tôi đi?”
Tào Quốc Nghiêm bất mãn chỉ vào Lý Thần và quát lên: “Nếu như chuyện lần này không làm tốt thì anh chịu nổi trách nhiệm không?”
Lý Thần cười, thản nhiên nói: “Hóa ra là người do cấp trên cử xuống, ông vô duyên vô cớ xông vào phòng hội nghị, lại không chịu nói ra trước thân phận của mình, bước vào là giáo huấn tôi thì sao tôi biết được ông là ai?”
Ánh mắt Tào Quốc Nghiêm trở nên lạnh lùng và cười nói; “Tôi nói anh, nóng tính nên sai rồi. Anh đừng tưởng được làm người tổ chức lần này thì không coi cấp trên ra gì, anh còn non lắm!”
Lý Thần thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ khinh thường cấp trên. Nhưng cũng không tha cho ai cứ lấy cấp trên ra làm bia đỡ đạn”
“Ý của anh là gì?”, Tào Quốc Nghiêm nghiến răng.
Ông ta vốn định dùng dằng, ra uy với Lý Thần, nhân cơ hội đó để tấn công kẻ địch Ngô Hán Lâm của mình.
Theo ông ta thì quyền tổ chức buổi tiệc tối lần này giao cho công ty Hoa Nghị chắc chắn là có gì đó mờ ám bên trong.
Nên bọn họ sẽ không dám làm gì.
Nhưng thật không ngờ bản thân ông ta còn chưa bắt đầu thì đã bị Lý Thần bật lại phải câm nín.
Nghĩ tới đây, Tào Quốc Nghiêm càng tức giận hơn.
“Ba ngày trước công ty đã thông báo cho ông địa điểm và thời gian của hội nghị. Hơn nữa còn cử người đi đón ông, đủ để giữ thể diện cho ông. Vậy mà ông còn cố tình đến muộn. Tại sao tôi phải đợi ông? Lý Thần thản nhiên nói.
Tào Quốc Nghiêm lạnh giọng: “Bị tắc đường không được sao?”
“Được”, Lý Thần cười, mặc kệ ông ta, và tuyên bố với những người còn lại: “Hội nghị bắt đầu thôi”.
Tào Quốc Nghiêm há mồm trợn mắt. Ông ta dẫn theo hai nhân viên cùng tới, không ai mời họ ngồi, cứ đứng trước cửa hội nghị như thế mà Lý Thần đã cho mở cuộc họp rồi sao?
Anh coi ông ta là cái gì?
Sắc mặt Tào Quốc Nghiêm đỏ au, bốc hỏa lên tận đầu, là một nhân vật tầm cỡ, ông ta luôn coi thường những người làm kinh doanh như thế này.
Chỉ có những kẻ làm kinh doanh là phải cúi đầu, gập người trước ông ta. Từ khi nào mà tới lượt ông ta bị thương nhân bắt đứng ngoài cửa phòng hội nghị, ra vào cũng không xong vậy?
“Lý Thần, tôi thấy anh coi trời bằng vung rồi đấy!”
Tào Quốc Nghiêm tức giận mở miệng.
“Không có tôi, dù anh có đưa ra danh sách khách mời như thế nào cũng vô ích, căn bản không qua nổi vòng thẩm phán!”
“Hơn nữa, anh có thể mời tới những vị khách có khí thế tới cỡ nào? Một buổi tiệc tối đẳng cấp như vậy mà lại để cho một thằng nhóc như anh làm thì ai quan tâm? Chẳng phải vẫn là cần những người làm quan chúng tôi ra mặt sao. Đắc tội với tôi thì tới khi đó anh đừng mong mời được ai. Để xem anh chết như thế nào?”