Khi Lưu Tử Hào nhìn thấy bố mình, trong lòng mới có dũng khí lên tiếng, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt tức giận của Lưu Đại Hùng, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lý Thần.
Lưu Đại Hùng liếc mắt nhìn một lượt, ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị xẹt qua người Lưu Tử Hào, sau đó chuyển tới người của Lý Thần.
Khi nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ, Lưu Đại Hùng nở một nụ cười mà như không cười: “Hoàn Vũ, người này là bạn của cậu à?”
Lưu Đại Hùng đang rào trước với Lý Thần.
Bây giờ Lưu Đại Hùng đang vô cùng tức giận, trước nay chỉ có ông ta tấn công người khác trên thị trường chứng khoán, từ bao giờ đến lượt người khác giờ trò với mình?
Sự tức giận và nhục nhã khiến ông ta hận không thể lập tức ra lệnh cho vệ sĩ ném Lý Thần xuống biển cho cá ăn, nhưng Hoắc Hoàn Vũ lại ngồi ở đây khiến ông ta có chút kiêng dè.
Dù sao thì ông ta vẫn không thể nào đọ được với địa vị của nhà họ Hoắc ở Hồng Kông!
Hoắc Hoàn Vũ vô thức nhìn Lý Thần, không biết nên trả lời thế nào.
“Sếp Lưu, mời ngồi”.
Lưu Đại Hùng không lên tiếng, Lý Thần cũng không nói tiếp, chậm rãi thưởng thức đồ ăn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt rực lửa của Lưu Đại Hùng.
Dần dần, Lưu Đại Hùng vẫn không thể kìm chế được cơn tức giận.
“Chuyện hôm nay tôi đã có tìm hiểu qua, là thằng nhãi Tử Hào nhà tôi sai trước, tôi bảo nó xin lỗi cậu, chúng ta cũng coi như là không có va chạm thì không quen biết, hôm khác tôi tổ chức tiệc mời cậu đến dự, cùng nhau kết bạn, thấy thế nào?”
Lưu Đại Hùng đã hạ rất thấp bản thân, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
Dù sao ngoài mặt, Lý Thần đang chiếm thế thượng phong.
Ở Hồng Kông, tổ chức một bữa tiệc có nghĩa là xin lỗi, với địa vị của ông ta mà làm đến bước này đã được coi là nhượng bộ lắm rồi.
“Thanh niên ấy mà, cũng có lúc bực tức, đều là chuyện nhỏ, chỉ cần một câu nói của sếp Lưu, đương nhiên là không thành vấn đề”.
Lý Thần đặt đũa xuống, cầm khăn giấy bên cạnh lên lau miệng, nói.