Hoắc Chân Châu gật đầu, nói: “Ừ, bọn chú cũng nghĩ như vậy, cho nên bây giờ bọn chú chỉ đăng ký thành lập công ty trước, tạm thời không kinh doanh, đợi đến khi dự án chính thức được khởi động và đấu thầu rộng rãi thì mới là lúc xung đột bắt đầu bạo phát”.
Lý Thần thở dài: “Nhiều chắc phải mất một năm, ít thì nửa năm. Đó mới chính là lúc lưỡi dao thấy máu thật sự, Bây giờ sắp đến năm mới rồi, chắc là sẽ không có động tĩnh gì nữa đâu”.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Chúng ta định ngày mai quay về Hồng Kông trước”.
Lý Thần ngạc nhiên nói: “Vậy bên này thì sao?”
Hoắc Chấn Châu nói: “Bên này tạm thời chưa có việc gì, ở Hồng Kông còn nhiều việc, chú không
đó, rất nhiều việc không thể xử lý được. Hơn nữa ông cụ tuổi tác cũng đã cao rồi, không thích hợp ở bên ngoài lâu”.
Lý Thần cười nói: “Cũng đúng, không khí ở Yến Kinh ô nhiễm quá, không thích hợp cho ông cụ ở lâu”.
“Mấy dự án đầu tư ở nội địa, chú định giao cho Hoàn Vũ tiếp quản. Chú và ông cụ, còn cả An Lan nữa, ngày mai sẽ bay về. Ba đại gia tộc kia cũng vậy”, Hoắc Chấn Châu nói.
Lý Thần mỉm cười: “Trải qua nhiều chuyện như vậy chắc anh ấy cũng trưởng thành lên nhiều rồi”.
Hoắc Chấn Châu trầm giọng nói: “Thằng nhóc Hoàn Vũ này, chú hiểu nó quá rồi, không phải đứa ngu ngốc, chỉ là tâm tư vẫn chưa chịu đặt đúng chỗ. Lần này chú cố ý không gây áp lực cho nhà họ Lâm là vì muốn cho Hoàn Vũ nhớ kỹ bài học này!”
“Chuyện của nhà họ Lâm, một năm hoặc là nửa năm sau, khi dự án chính thức công bố, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có một trận quyết chiến. Nhưng Lâm Lang Thiên thì chú không thể đích thân ra mặt đối phó với cậu ta được, đây là chuyện riêng của Hoàn Vũ”.
“Mối thù này có thể trả được không phải xem bản lĩnh của nó, không trả được thì tự biết điều quay về Hồng Kông ngoan ngoãn làm cậu chủ nhà giàu, đừng có xuất hiện ở bên ngoài làm gia đình mất mặt nữa”.
Lý Thần nghiêm túc nói: “Nhà họ Lâm cũng không nhận được chút lợi ích nào. Thứ Lâm Lang Thiên nhận được chỉ là cổ phiếu rác của một công ty vỏ bọc, hoàn toàn không có giá trị gì. Về bản kế hoạch dự án, một khi bị lộ ra thì cũng chỉ là một mảnh giấy vụn không hơn không kém. Cho dù là chúng ta hay là nhà họ Lâm thì cũng không thể dùng được”.
“Chẳng qua chỉ là một cách để an ủi tâm lý mà thôi”.
Hoắc Chấn Châu gật đầu, vỗ vai Lý Thần, nói: “Lần này may mà có cháu, nếu không thể diện của nhà họ Hoắc mất sạch rồi”.
Lý Thần chân thành nói: “Chuyện này không thể thoái thác được, về tình về lý, cháu đều sẽ không trơ mắt đứng nhìn đầu”.
Chuyến bay của nhà họ Hoắc vào chiều hôm sau, buổi sáng Lý Thần tới nói chuyện với ông cụ Hoắc, sau khi ông cụ mệt rồi thì mới rời đi.
Vừa ra ngoài Lý Thần đã gặp Hoắc An Lan.
“Tuần sau em ra nước ngoài học tiếp, có khi Tết cũng không về được”, Hoắc An Lan đứng trước mặt Lý Thần, đưa tay vén lọn tóc vương trên mặt, nhẹ giọng nói.
“Anh sẽ tới thăm em”, Lý Thần nói.
Hoắc An Lan cười khẽ một tiếng: “Không sợ bạn gái ghen à?”
“Đưa cô ấy đi cùng luôn”, Lý Thần nghĩ một chút rồi nói.
Hoắc An Lan kinh ngạc nhìn Lý Thần một cái: “Lá gan không nhỏ nhỉ, có phải cảm giác ăn vụng trước mắt bạn gái rất kích thích đúng không?”
Ngay khi Hoắc An Lan vừa nói đùa câu này, người đàn ông trước mặt đột nhiên tiến lên trước một bữa, tiến lại gần hơn với cô ấy.
Sự khác biệt về vóc dáng giữa nam và nữ ngay lập tức hiện ra rõ ràng, Hoắc An Lan áp chặt vào tường, không thể lùi lại, nhưng ở phía trước, Lý Thần chỉ cách cô ấy có vài cm.
Vóc dáng cường tráng và hơi thở đều đặn của người đàn ông khiến Hoắc An Lan bối rối, tim đập loạn nhịp.
ở khoảng cách gần như vậy, cô ấy thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Trái tim, đang ở rất gần, rất gần.
Cảm thấy cằm của mình bị nâng lên một cách khiêu khích, Hoắc An Lan bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lý Thần.
Ánh mắt của Lý Thần trầm ngâm, nhìn chằm chằm Hoắc An Lan, chậm rãi nói: “Có phải em nghĩ rằng anh không trị được em không?”
Hành động không hề báo trước này của Lý Thần khiến Hoắc An Lan co rúm cơ thể lại theo bản năng.
Cô ấy vô thức muốn đẩy Lý Thần ra, nhưng khi cô ấy đưa tay lên chạm vào ngực Lý Thần, cô ấy cảm thấy thân thể của người đàn ông này không phải thứ mà cô ấy có thể dùng sức để lay chuyển được.
Hơi thở thiêu đốt lẫn nhau khiến cho Hoắc An Lan cảm thấy bối rối. Cô ấy vô thức đảo mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Lý Thần.
“Anh, anh làm gì thế, mau bỏ em ra!”
Bản thân Hoắc An Lan cũng cảm thấy ngượng ngùng vì giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của mình.
Rõ ràng cô ấy phải rất cứng rắn nghiêm khắc, những lời nói ra lại nhẹ nhàng bay bổng không có chút lực nào, ngược lại như thế dù cự tuyệt nhưng lại rất mong ngóng.
“Em sợ rồi à?”
Cảm nhận được cảm xúc đang bùng lên dữ dội của Hoắc An Lan lúc này, Lý Thần hơi nghiêng người, cười thầm bên tai Hoắc An Lan nói.
Khi câu này được nói ra, vành tại của Hoắc An Lan đã bị hơi thở ấm áp của Lý Thần vây quanh.
Chỉ cảm nhận được luồng hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, phả vào trong tai mình.
Luồng hơi thở này khiến cho Hoắc An Lan cảm thấy toàn bộ cơ thể và tay chân của mình đều
mềm nhũn ra, cả người không còn chút sức lực nào.
Hoắc An Lan cảm thấy tim đập rất nhanh, toàn thân nóng rực, đặc biệt là hai má, không cần nhìn cũng biết rằng nhất định đã đỏ bừng rồi.
Lúc này, Hoắc An Lan không biết lấy sức mạnh đầu đẩy Lý Thần ra.
Lý Thần lùi lại phía sau hai bước, cười tủm tỉm nhìn Hoắc An Lan.
Cô gái nhỏ vội vàng thở gấp, như thể một người bị thiếu oxy đột nhiên được hít thở không khí trong lành.
Hai gò má đỏ hây hây, bẽn lẽn như làn nước mùa thu.
Người đẹp yêu kiều, càng thêm hấp dẫn.
Đây chính là dáng vẻ của Hoắc An Lan lúc này.
“Đáng ghét!”, Hoắc An Lan trừng mắt nhìn Lý Thần một cái, cũng không biết bộ dạng bây giờ của mình hoàn toàn không thể hung dữ được.
Chỉ cảm thấy bình thường mình thiên hạ vô địch, bây giờ lại hoàn toàn thất thế, bị Lý Thần lợi dụng thì không nói, quan trọng nhất là bản thân cô ấy lại không đấu tranh ác liệt như vậy.
- Không chỉ tuyến phòng thủ sụp đổ hoàn toàn mà một chút dũng khí kháng cự cũng không có.
Việc này khiến cho Hoắc An Lan thẹn quá hóa giận.
Sau khu hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thần một cái, cô ấy xoay người bỏ chạy.
Bóng dáng đó, nhìn thế nào cũng thấy có ý hoang mang chạy trốn.
Lý Thần nhìn Hoắc An Lan rời đi, đưa tay lên. ngửi, ừm, vẫn còn lưu lại mùi hương ngọt ngào của người đẹp.
Chả lỗ tí nào!
Cô gái nhỏ tinh nghịch này, nhất định phải dạy cho một bài học mới được.
Nếu không nóc nhà sẽ sớm được hình thành.
Có thể toàn tâm toàn ý với người phụ nữ của mình là một chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không được làm kiểu chó liếm mặt.
Đây chính là mục đích của Lý Thần, kiếp trước anh đã làm không ít chuyện để níu giữ phụ nữ, đến tận cuối cùng chủ được cái đếch gì. Được sống lại
một lần, Lý Thần tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ cũ.
Không biết là vì xấu hổ hay tức giận, Hoắc An Lan thậm chí không thèm nhìn Lý Thần một cái cho đến khi cả nhà lên máy bay.
Khi nhìn chiếc máy bay của nhà họ Hoắc bay vút lên bầu trời, hòa vào trong làn mây, Lý Thần mới thở phào một hơi.
Cho dù thế nào, chuyện ở Yến Kinh cũng được coi là xong được một phần rồi.
Nhà họ Lâm vẫn chưa giải quyết, Lâm Lang Thiện vẫn đang nhăm nhe thời cơ.
Nhưng chuyện này không còn cách nào khác, nhà họ Lâm ở Yến Kinh không phải gia đình nhỏ ở bên ngoài có thể so bì được, lại lịch và gốc rễ sâu xa hơn Lý Thần nghĩ rất nhiều.
Vì vậy muốn giải quyết Lâm Lang Thiên chắc chắn không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành được.
Chỉ là từ từ bày binh bố trận mà thôi.
Với lợi thế tái sinh, tốc độ gia tăng tài sản của Lý Thần được cho rằng vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người, không cần quá nhiều thời gian, Lý Thần sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của những người này nữa.
“Tiếp theo anh vẫn ở lại Yến Kinh chứ?”, Lý Thần hỏi Hoắc Hoàn Vũ.
Hoắc Hoàn Vũ lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Các công ty chi nhánh mới vẫn đang xử lý, cho nên tôi còn phải ở đây một thời gian, đợi xử lý xong rồi thì mới đi được".
Nhưng chuyện này không còn cách nào khác, nhà họ Lâm ở Yến Kinh không phải gia đình nhỏ ở bên ngoài có thể so bì được, lại lịch và gốc rễ sâu xa hơn Lý Thần nghĩ rất nhiều.
Vì vậy muốn giải quyết Lâm Lang Thiên chắc chắn không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành được.
Chỉ là từ từ bày binh bố trận mà thôi.
Với lợi thế tái sinh, tốc độ gia tăng tài sản của Lý Thần được cho rằng vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người, không cần quá nhiều thời gian, Lý Thần sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của những người này nữa.
“Tiếp theo anh vẫn ở lại Yến Kinh chứ?”, Lý Thần hỏi Hoắc Hoàn Vũ.
“Tôi sẽ quay lại tỉnh Đông Nam, anh xử lý xong mọi chuyện rồi thì tới tìm tôi. Dự án sông Nam Lâm mà tôi và anh đang hợp tác sắp hoàn thành rồi, một số vấn đề phát triển cụ thể cần phải tới đó xem xét rồi mới đưa ra quyết định được”, Lý Thần dặn dò.
Hoắc Hoàn Vũ tỏ vẻ buồn bực, nói: “Những chuyện này anh cứ quyết định là xong mà, dù sao mấy thứ đó tôi xem cũng chả hiểu, tôi còn muốn ở lại Yến Kinh thêm vài ngày..”
“Yến Kinh không phải đất nhà mình, anh phải rời khỏi sớm, cho dù có ở lại cũng tuyệt đối không được gây chuyện. Ông nội và bố anh đều đã đi rồi, bây giờ không ai bảo vệ cho anh được nữa đâu”, Lý Thần cau mày nói.
Hoắc Hoàn Vũ nhíu mày không phục nói: “Vậy thì sao chứ? Hoắc Hoàn Vũ tôi lăn lộn giang hồ, có bao giờ cần người bảo vệ chứ?”
“Vậy thì anh giỏi rồi, hay là đến nhà họ Lâm một chuyến nữa, nghe nói lần trước anh đi đưa thiệp mời oai phong lắm hả?”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
“...”, khóe miệng Hoắc Hoàn Vũ giật giật, lầm bầm chửi rủa: “Mẹ nó, ở địa bàn Yến Kinh của nó, tôi muốn đối phó với thằng nhãi ngu ngốc Lâm Lang Thiên quả thực có chút khó khăn. Chuyện này không phải do tôi chùn đậu ấy nhé, chỉ là chiến lược tạm thời rút binh thôi”.
“Hiểu được đạo lý tạm thời rút binh là tốt”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
“Đợi khi nào anh tới tỉnh Đông Nam, tiến độ cuối cùng của dự án phát triển sông Nam Lâm sẽ được thực hiện, cũng gần đến Tết rồi, đợi Tết xong, đầu năm khai xuân, dự án này sẽ có biến chuyển, thời gian hiện đang rất eo hẹp, một giây cũng không được phép lãng phí”.
“Bao giờ anh đi thể?”, Hoắc Hoàn Vũ hỏi.
Lý Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Tối nay, ở đây đã không còn chuyện gì nữa rồi. Công ty của tôi ở tỉnh đã mấy tháng rồi chưa về xem, một đống văn kiện đang chờ tôi về xử lý đây”.
Hoắc Hoàn Vũ thở dài: “Không hiểu nổi anh nghĩ thế nào, nhiều tiền như vậy mà không hưởng thụ cuộc sống, ngày nào cũng bận túi bụi từ sáng đến tối, anh kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Cuộc đời là phải biết hưởng thụ đúng lúc!”
Lý Thần không thèm quan tâm đến tên ngốc tam quan đã bị bóp méo hết này.
Sau khi chào tạm biệt những người có quan hệ tốt với mình ở Yến Kinh, giải quyết xong xuôi mọi việc, Lý Thần lập tức lên máy bay rời khỏi Yến Kinh.
Ngay khi Lý Thần vừa đi, Lâm Lang Thiên đã nhận được tin tức.
“Hoắc Hoàn Vũ thì sao? Cũng đi rồi à?”, Lâm Lang Thiên hỏi.
Tâm phúc tới báo tin kính cẩn nói: “Không ạ”.
Nở nụ cười lạnh lùng, Lâm Lang Thiên nói: “Nếu Lý Thần đã đi rồi thì tạm thời không quan tâm đến hắn nữa, sẽ tự khắc có người tới gây rắc rối cho hắn thôi. Còn về phía Hoắc Hoàn Vũ, cử người giám sát 24/24 cho tôi, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cáo ngay”.
“Vâng, thưa cậu Lâm”, tâm phúc của hắn đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Chú Nhan, là cháu, Lang Thiên đây”.
“Cháu vừa nhận được tin Lý Thần đã rời khỏi Yến Kinh rồi. Nếu như bên chú có kế hoạch gì thì mau chóng ra tay đi”.
“Chú yên tâm, cần giúp đỡ gì thì cháu nhất định sẽ dồn toàn lực. Nhưng chuyện này dù sao cũng là ân oán giữa bên chú và Lý Thần, nhà họ Lâm cháu không tiện ra mặt trực tiếp, nguyên nhân trong đó thì chủ cũng hiểu rồi đấy”.
“Vâng, cháu đợi tin tốt của chú”.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Lang Thiên bật cười lớn.
Hôm qua hắn nhận được điện thoại của Nhan Bân và Quan Chi Đống, hai người này nói rằng muốn tấn công Lý Thần.
Mà việc này thì đúng ý Lâm Lang Thiên, đương nhiên hắn sẽ ủng hộ hết mình.
Bị hai con rối có bản lĩnh không hề nhỏ này gây rối, Lý Thần nhất định sẽ phải chịu tổn thất lớn.
Khẽ nheo mắt lại, Lâm Lang Thiên lẩm bẩm: “Lý Thần, mày đợi đấy, rất nhanh thôi, mày sẽ phải quỳ trước mặt tạo, hối hận vì những chuyện mà trước đây mày đã làm!”
Máy bay hạ cánh ổn định xuống sân bay tỉnh.
Lần này quay lại Lý Thần không thông báo cho bất kỳ ai, một mặt vì không muốn Tô Vãn Thanh lặn lội đường xá xa xôi tới đón, mặt khác anh cũng muốn cho Tô Vãn Thanh một bất ngờ.
Gọi một chiếc taxi, Lý Thần quay về nhà một chuyển trước.
“Mẹ, con về rồi”, Lý Thần mở cửa đi vào.
“Về mà không báo trước một tiếng gì cả, mau vào nghỉ ngơi đi”, Lưu Tú Phương đi từ trong nhà ra đón Lý Thần, đón lấy hành lý của Lý Thần xong liền nhẹ giọng hỏi: “Thế đã ăn cơm chưa?”
“Con vừa từ Yến Kinh về, ăn trên máy bay rồi”, Lý Thần cười nói.
Khi Lưu Tú Phương nghe thấy vậy liền đứng dậy đi về phía nhà bếp, nói: “Vậy thì nhất định chưa ăn no rồi, để mẹ nấu cho con bát mì”.
Lý Thần biết rõ tính mẹ mình, bát mì này nếu như không ăn thì mẹ anh sẽ cằn nhằn suốt cả ngày, vì vậy anh không ngăn cản.
Theo Lưu Tú Phương vào trong phòng bếp, Lý Thần đứng ở cửa, hỏi: “Bố đâu rồi?”
“Một người chú họ xa của em mới mất, ông ấy tới đó một chuyến, chắc phải hai ngày nữa mới về”, Lưu Tú Phương vừa làm vừa nói.
Lý Thần cười nói: “Mẹ ở đây đã quen chưa?”
“Tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà chẳng quen mấy ai, vắng vẻ lắm”, Lưu Tú Phương thở dài nói.
“Mặc dù mấy ngày nay có quen biết với mấy bà cùng tuổi, nhưng người ta ngày nào cũng phải chăm cháu, không có thời gian trò chuyện tâm sự với mẹ, nhìn những đứa trẻ ấy, bé tí xíu, dễ thương lắm, mẹ thấy ghen tị ghê”.
Lời của Lưu Tú Phương hàm ý rất sâu sa.
Trong lúc nói chuyện cố tình liếc nhìn Lý Thần, ẩn ý hiện rõ trong ánh mắt.
Lý Thần đau đầu nói: “Vậy mẹ cứ ghen tị đi, trong thời gian ngắn con chưa có ý định có con đâu”.
Bây giờ sự nghiệp của Lý Thần đang ngày càng bùng nổ, hơn nữa ngày nào anh cũng bận tối mắt tối mũi, anh cần phải dành toàn bộ thời gian và tâm sức vào đó.
Hơn nữa bây giờ anh vẫn còn trẻ, đến việc kết hôn còn chưa nghĩ tới chứ đừng nói là sinh con...
Lưu Tú Phương nghiêm mặt nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa, Vãn Thanh là một cô gái tốt, cố gắng ổn định mọi việc, sau đó sớm sinh con, mẹ chăm cho mấy đứa, mấy đứa cứ lo việc của mình, như vậy không phải rất tiện sao? Con còn định trì hoãn đến khi nào!”
“Sau này mẹ tuổi tác lớn rồi, không chăm sóc được trẻ con thì sao?”
Lý Thần trả lời: “Không sao, tìm một bảo mẫu là được rồi”.
Lưu Tú Phương nghe xong suýt chút nữa thì cầm cái muỗi đánh: “Nói vớ vẩn, bảo mẫu chăm cháu có thể bằng mẹ chăm cháu được không? Mẹ là bà nội ruột, làm sao có thể yên tâm để người khác chăm được”.
Lý Thần cười khổ: “Được rồi được rồi, con sẽ cố gắng sớm, được chưa...”
Sau khi nhanh chóng ăn mì xong, Lý Thần lập tức đứng dậy chuồn khỏi nhà, đi tới biệt thự nơi Tô Vãn Thanh đang ở.
Vốn dĩ Lý Thần định tạo cho Tô Vãn Thanh một bất ngờ, nhưng không ngờ rằng hôm nay cô lại không ở nhà.
Mà tới chỗ Tô Đông Thăng rồi.
“Mấy ngày nay huyết áp của bố hơi cao, cơ thể không được khỏe lắm nên em tới chăm”, Tô Vãn Thanh cười khúc khích nói qua điện thoại.
“Anh cũng thật là, quay về mà không nói cho em một tiếng”.
Lý Thần ngồi trong biệt thự trống trải, thở dài nói: “Định cho em một bất ngờ mà... Bố em không sao chứ?”
“Không sao, bác sĩ nói gần đây do áp lực quá lớn, làm việc không nghỉ ngơi đều đặn nên mới vậy. Nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được rồi”, Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
Lý Thần xoa trán nói: “Gần đây ông ấy quả thực là rất bận. Hệ thống siêu thị mở rộng ra rất nhiều, ông ấy vẫn còn kinh doanh bất động sản nữa. Đợi khi nào anh tìm mấy người tới giúp đỡ, để ông ấy nghỉ ngơi một chút”.
“Em nói nhiều rồi mà bố không chịu ấy chứ. Cứ nằng nặc nói rằng sự nghiệp bây giờ mới bắt đầu, không yên tâm để người khác xử lý, rất nhiều chuyện đều do bố đích thân làm. Hơn nữa gần đây dự án sông Nam Lâm gặp chút phiền phức”, Tô Vãn Thanh thở dài nói.
“Có vấn đề gì vậy?”, Lý Thần cau mày hỏi.
Dự án sông Nam Lâm không chỉ nhận được sự quan tâm của chính quyền và các cấp trên của tỉnh mà còn là dự án địa phương quan trọng nhất của công ty bất động sản Thần Thanh, theo lý mà nói thì không thể để xảy ra bất kỳ vấn đề gì được.
“Hình như có một công ty bất động sản ở Hỗ Thị muốn phát triển bờ Bắc của sống Nam Lâm. Gần đây có liên hệ với chính quyền thành phố Thiên Hải, điều kiện đối phương đưa ra rất tốt, bên chính quyền thành phố đã bắt đồng động lòng rồi”.
“Ngày mai anh sẽ đi xem”, Lý Thần trầm giọng nói.
Con sông Nam Lâm vắt ngang qua tỉnh, khu vực mở ở bờ Nam cũng là khu vực cốt lõi trong khu quy hoạch của thành phố trong tương lai, đương nhiên phải ưu tiên hàng đầu.
Nhưng phía Bắc do núi nhiều nên phát triển rất khó, vì vậy giá trị của nó không cao.
Bây giờ một công ty bất động sản ở Hỗ Thị lại đột ngột xuất hiện muốn phát triển bờ phía Bắc, chắc chắn là nhằm vào mình.
Lý Thần nhớ lại kiếp trước, hoàn toàn không có chuyện này xảy ra, lập tức trong lòng càng thêm khẳng định, công ty bất động sản đến từ Hỗ Thị này nhất định là không có ý tốt gì.
Bây giờ, công ty bất động sản Thần Thanh đã đầu tư gần 800 triệu vào dự án sông Nam Lâm, dự án này tuyệt đối không được xảy ra vấn đề gì, nếu không sẽ trực tiếp kéo bất động sản của Lý Thần đi xuống.
Ngày hôm sau, Lý Thần đến công ty Thần Thanh đã giải quyết một số văn kiện tồn động trước.
Lý Thần nhận ra rằng mặc dù mình không ở đây, nhưng toàn bộ công ty đều đang hoạt động rất tốt dưới sự chỉ đạo của Tô Vãn Thanh và Đường Tuấn đang ở rất xa.
Các phòng ban chức năng khác nhau cũng bắt đầu được bổ sung thêm, không còn những kẽ hở như trước đây mà đã bắt đầu thực sự hoạt động theo các chức năng tương ứng.
Đầu tư Thần Thanh hiện giờ đang kiểm soát rất nhiều công ty, bao gồm cả Tencent và Sina ở Yến Kinh, còn có công ty bất động sản và bộ phận đầu tư chứng khoán đại Lý.
Vì vậy đòi hỏi rất nhiều nhân lực và vật lực để vận hành.
Vì vậy trước đây được coi là biệt thự rộng rãi thì bây giờ có chút chật chội.
Đã đến lúc xem xét việc xây dựng một tòa nhà văn phòng dành riêng cho công ty Thần Thanh.
Lý Thần ghim ý nghĩ này vào trong lòng, sau đó lái xe đến nhà Tô Đông Thăng.
Đến cửa nhà, thấy xe của Lý Thần dừng lại, nụ cười tươi rói hiện rõ trên khuôn mặt Tô Vãn Thanh.
Toàn bộ trái tim của cô đều đổ dồn vào Lý Thần - người vừa bước xuống xe.
“Mệt không? Mau vào đi, bố em đang ở bên trong đợi anh đấy, vào rồi ăn cơm luôn”, Tô Vãn Thanh đón lấy áo khoác của Lý Thần, nhẹ giọng nói.
Lý Thần nắm lấy tay Tô Vãn Thanh, mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta cùng vào”.
Khi nhìn thấy Tô Đông Thăng, thấy sắc mặt của ông ấy cũng không tệ, Lý Thần mới yên tâm.
“Sức khỏe của chú không sao chứ?”, Lý Thần hỏi.
Tô Đông Thăng cười nói: “Bệnh người già ấy mà, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi”.
Sau khi hỏi thăm vài câu, Lý Thần đi thẳng vào vấn đề: “Công ty bất động sản ở Hỗ Thị đó có nguồn gốc thế nào?”
Sắc mặt Tô Đông Thăng hơi sầm xuống, nói: “Huy Thương”.
Chỉ hai từ ngắn gọn, làn sương mù trước mặt Lý Thần lập tức tan biến.
Nhan Bân và Quan Chi Đống là hội trưởng và hội phó của chi nhánh Huy Thương ở Hỗ Thị, công ty bất động sản này đến từ Hỗ Thị, lại còn thuộc phái Huy Thương, vậy thì người đứng sau chuyện này là ai, đã rất rõ ràng.
“Quả nhiên là họ”, Lý Thần nhẹ giọng nói, sắc mặt bình thản, không nhìn ra được là tức giận hay vui vẻ.
“Cháu định làm thế nào?”, Tô Đông Thăng hỏi.
Lý Thần cười nói: “Cùng lắm thì chiến thôi, cháu có sợ ai bao giờ đâu?”
Thấy Lý Thần tự tin như vậy, Tô Đông Thăng hài lòng gật đầu.
“Chỉ cần làm kinh doanh, từ thương nhân đến quý tộc, từ buôn bán đến cầm đồ đều không tránh khỏi có sự cạnh tranh ngang hàng”.
“Kinh doanh bình thường cạnh tranh lành mạnh hoặc là ác ý đàn áp, một công việc kinh doanh không thể do một mình cháu làm được, chỉ cần có đồng nghiệp thì sẽ chiến đấu”.
“Chiến đấu không đáng sợ, nhưng điều cấm kỵ nhất của quân gia là khinh thường kẻ địch, khiến bản thân hỗn loạn. Bất luận kẻ nào đến, nếu đã phải đánh vì phải biết rõ ràng ngọn ngành của đối phương, tâm lý của mình mới trên cơ được”.
Tô Đông Thăng ân cần giảng dạy, nhẹ giọng nói: “Chuyện này cháu xử lý đi. Chú có thể giúp cháu đưa ra chủ ý, nhưng phần nhiều vẫn là do cháu tự mình nắm giữ.
Lý Thần biết Tô Đông Thăng muốn nhân cơ hội này để tăng thêm kinh nghiệm chinh chiến kinh doanh cho anh nên không hề khiêm tốn, cười nói “Được rồi, thời gian này chú cứ nghỉ ngơi cho tốt, có vấn đề gì thì cháu sẽ tới tìm chủ”.
Tô Đông Thăng cười nói: “Khả năng kiếm tiền và mắt nhìn của cháu đã được chứng minh là không có bất kỳ vấn đề gì. Cháu mạnh hơn tất cả những người chú đã từng gặp, nhưng trong giới kinh doanh, cháu vẫn cần thêm kinh nghiệm, nhân lúc chú vẫn có thể làm được thì sẽ cố hết sức giúp cháu xem xét nhiều hơn, cháu cứ yên tâm mà đi làm”.
Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động của Tô Đông Thăng vang lên.
Đó là cuộc gọi từ một giám đốc điều hành của bất động sản Thần Thanh.
Một lúc sau, Tô Đông Thăng đặt điện thoại xuống, sắc mặt có chút nặng nề.
“Đám người ở bên Hỗ Thị đó, khí thế rất hăng”.
Tô Vãn Thanh vội vàng hỏi: “Sao vậy bố? Vừa nãy bên kia nói gì à?”
Tô Đông Thăng nói: “Người phụ trách văn phòng ở thành phố Thiển Hải gọi tới, nói rằng công ty phát triển bờ phía Bắc định liên hệ với chúng ta, vì họ đề xuất kế hoạch xây dựng một cây cầu ở bờ Nam con sông để kết nối bờ Nam và bờ Bắc..”
“Xây dựng một cây cầu? Đây không phải là việc của thành phố sao? Từ khi nào mà cần công ty chúng ta đầu tư vào đó? Công ty bất động sản của chúng ta mở cửa kinh doanh để kiếm tiền, một cây cầu cần kinh phí hàng trăm triệu, dựa vào đâu mà bắt chúng ta bỏ ra số tiền này?”, Tô Vãn Thanh bất mãn nói.
Tô Đông Thăng mỉm cười, nói: “Đối với chính quyền thành phố Thiển Hải, việc phát triển bờ phía Bắc chắc chắn là một việc tốt. Không chỉ cải thiện được hình ảnh của thành phố mà còn thúc đẩy nền kinh tế của toàn bộ khu vực bờ sông phía Bắc vốn dĩ còn tương đối lạc hậu, nên việc muốn thúc đẩy hợp tác hai bên là chuyện dễ hiểu”.
“Cây cầu này có lẽ là một trong những con bài được công ty bất động sản Hỗ Thị sử dụng để gây ấn tượng với chính quyền thành phố”.
Lý Thần cười khẽ nói: “Bọn họ đúng là có tính toán tốt đấy, lợi ích mình lấy hết nhưng lại muốn chúng ta đóng góp để xây cầu. Kết quả chúng ta bỏ tiền ra nhưng công lao lại thuộc hết về bọn họ, tự coi mình là người thông minh, còn chúng ta là lũ ngốc hết hay sao ấy?”
Tô Đông Thăng gật đầu đồng ý.
Ông ấy cân nhắc nói: “Nhưng cho dù thế nào, có thể phát triển được bờ phía Bắc, cho dù là chính quyền thành phố Thiển Hải hay là các lãnh đạo tỉnh, đều là một kế hoạch không thể bác bỏ được. Đây là chuyện có thể thúc đẩy kinh tế của người dân, vì vậy trước mắt chúng ta đang ở thế yếu”.
“Không sao, bọn họ định tiếp xúc với chúng ta, vậy thì cứ để họ tới đi, bao giờ vậy chứ?”, Lý Thần hỏi.
Nhan Bân và Quan Chi Đống đánh tới tận nơi rồi, không có lý do gì mà Lý Thần phải cúi đầu ngay trước cửa nhà mình cả.
Vì vậy lần tiếp xúc này, Lý Thần chưa từng nghĩ đến việc từ chối.
Lý Thần cười khẽ nói: “Bọn họ đúng là có tính toán tốt đấy, lợi ích mình lấy hết nhưng lại muốn chúng ta đóng góp để xây cầu. Kết quả chúng ta bỏ tiền ra nhưng công lao lại thuộc hết về bọn họ, tự coi mình là người thông minh, còn chúng ta là lũ ngốc hết hay sao ấy?”
“Buổi chiều, tại phòng họp của chính quyền thành phố Thiên Hải”, Tô Đông Thăng nói.
Lý Thần nghe thấy vậy suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói: “Thời gian thì được, nhưng địa điểm thì do chúng ta chỉ định”.
Tô Đông Thăng hơi nhướng mày.
Lý Thần tiếp tục nói: “Địa điểm nằm ở khu vực phát triển ở bờ Nam sông Nam Lâm, nếu đã thảo luận về sự kết nối của bờ Nam và bờ Bắc, vậy thì đương nhiên đến tận nơi bàn thì mới có giá trị cao nhất, nói chuyện ở trong văn phòng thì có thể bàn ra được thứ gì”.
Nghe vậy Tô Đông Thăng bật cười lớn, nói: “Nói hay lắm, cứ làm như vậy đi!”
“Chú lập tức bảo người gọi lại để thông báo cho chính quyền thành phố Thiên Hải về quyết định của chúng ta, bây giờ cháu ăn cơm trước đi”.
Tô Đông Thăng vẫn còn danh tiếng ở tỉnh Đông Nam chứ đừng nói là thành phố Thiển Hải, sau khi gọi điện xong, văn phòng chính quyền thành phố đã cân nhắc một chút, sau đó liền đồng
Sau khi Lý Thần ăn xong ngồi nói chuyện với Tô Vãn Thanh một lúc, sau đó mới tới thời gian lên xe và đi về phía công trường.
Tô Vãn Thanh không đi theo anh, Tô Đông Thăng đã giao phó cho một phó giám đốc công ty bất động sản phụ trách dự án sông Nam Lâm làm việc với Lý Thần. Chủ yếu là vì nếu như gặp phải một số vấn đề chuyên ngành, một lãnh đạp cấp cao đã quen thuộc với tiến độ của dự án có thể nhanh chóng giải đáp được.
“Sếp Lý, chào anh”, vị phó tổng giám đốc này tên là Đường Thuận Lợi, là một giám đốc điều hành được Tô Đông Thăng thuê lại từ một công ty bất động sản với giá cao ngất ngưởng.
Lý Thần mỉm cười nắm tay đối phương, nói: “Phó tổng giám đốc Đường, chào ông. Chuyện chiều nay cần ông giải thích thêm, tôi không quá rành về nghiệp vụ”.
Mặc dù Lý Thần hầu như không xuất hiện trong bất động sản Thần Thanh, nhưng Đường Thuận Lợi đương nhiên biết sự tồn tại của sếp lớn này.
Tô Đông Thăng chỉ là giữ chức chủ tịch công ty bất động sản, nhưng cổ phần lại nằm trong công ty đầu tư Thần Thanh của Lý Thần và Tô Vãn Thanh, vì vậy trên thực tế, Lý Thần mới là sếp của ông ấy.
Vì vậy thái độ của Đường Thuận Lợi rất tôn trọng và cung kính với anh, vội vàng nói: “Tôi nhất định sẽ xử lý tốt”.
Tài xế là tài xế riêng của Tô Đông Thăng, vốn dĩ khi Lý Thần ra ngoài, đều là Lưu Quân làm vệ sĩ kiêm tài xế cho anh, nhưng lần này quay lại, Lý Thần bảo anh ta đến chăm sóc cho chị gái của mình.
Việc ghép tủy cho chị gái Lưu Quân đã được hoàn tất và ca phẫu thuật sẽ được thực hiện trong hai ngày tới. Lý Thần không chỉ chịu mọi chi phí mà còn mời một nhóm chuyên gia có thẩm quyền trong lĩnh vực này ở trong nước thông qua mối quan hệ của Tô Đông Thăng.
Ngoài ra Lý Thần còn đưa thêm cho Lưu Quân một khoản tiền để anh ta yên tâm chăm sóc chị gái Lưu Thái Ny.
Đối với cấp dưới, Lý Thần chưa bao giờ keo kiệt.
Chỉ khi ông chủ giải quyết được nỗi lo cho nhân viên thì nhân viên mới toàn tâm toàn ý làm việc cho bạn. Điểm này, ở kiếp trước làm công cả đời cho người ta nên Lý Thần hiểu rất rõ.
Dự án khu phát triển sông Nam Lâm là dự án đầu tư lớn nhất của chính quyền tỉnh Đông Nam từ khi đất nước được thành lập. Ngân sách cuối cùng để phát triển toàn bộ dự án ước tính khoảng 1,5 - 2 tỷ. Hiện tại Lý Thần đã đầu tư 800 triệu, đây thậm chí còn không được tính là sân chơi nhà họ Hoắc với vốn đầu tư lên tới 400 triệu.
Vì vậy cho dù chưa tới đó, nghe Đường Thuận Lợi báo cáo về dự án ở trong xe, Lý Thần đã có thể nhìn thấy một công trường nóng bỏng tay từ xa, có diện tích gần 900.000 mét vuông trên toàn bộ bờ Nam sông Nam Lâm.
“Toàn bộ khu vực phát triển ở bờ Nam sông Nam Lâm có diện tích 900.000 mét vuông. Ở khu vực chính giữa, sau khi liên lạc và phối hợp với Sở quy hoạch, chúng tôi đang lên kế hoạch xây dựng một trung tâm thành phố hiện đại tích hợp”.
“Trong đó bao gồm khu trung tâm thương mại CBD. Khu trung tâm thương mại bao gồm hai tòa nhà thương mại cao 20 tầng và một tòa nhà văn phòng cao 40 tầng. Ba tòa nhà này là khu vực cốt lõi tỏa ra các khu vực xung quanh”.
“Về phương diện đời sống, chúng tôi đang có kế hoạch xây dựng bốn tiểu khu, bao gồm một tiểu khu cao cấp, hai tiểu khu bình dân, hai trung tâm mua sắm lớn, hai nhà trẻ, hai trường tiểu học, một trường trung học cơ sở và một trường trung học phổ thông”.
“Các cơ sở hỗ trợ khác như tuyến xe buýt và các văn phòng cơ quan thành phố hay bệnh viện đều đã được cấp ngân sách”.
Khi Đường Thuận Lợi đang báo cáo, ông ấy không kìm được sự phấn khích, nói: “Sếp Lý, thành thật mà nói, mặc dù tôi đã làm việc trong một công ty bất động sản của nhà nước nhiều năm, tự cho rằng kinh nghiệm của bản thân rất phong phú”.
“Nhưng những gì chúng tôi biết về bất động sản trước đây chỉ là việc xây dựng một số tòa nhà dân cư hoặc thương mại. Cùng lắm thì xây dựng một số dự án tổng hợp là đã kinh lắm rồi”.
“Nhưng khi tôi xem kế hoạch phát triển dự án bờ sông phía Nam của công ty bất động sản Thần Thanh, tôi mới phát hiện thì ra bất động sản có thể làm như vậy, đây rõ ràng là xây một thành phố mô hình nhỏ rồi còn gì!”
“Người nghĩ ra ý tưởng và kế hoạch này quả là thiên tài! Đã làm nên một kỳ tích cho ngành bất động sản. Bây giờ mấy công ty bất động sản trong nước chỉ như trẻ con chơi đùa thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới!”
Nghe xong những lời đó Lý Thần cười nhẹ, kế hoạch dự án này đương nhiên là do anh đích thân lên kế hoạch rồi.
Mỗi một thành phố ở trong nước sau này đều có một ví dụ như vậy, đã không có gì là lạ nữa rồi. Nhưng 20 năm trước thì chắc chắn đây là mô hình đầu tiên của ngành bất động sản trong nước, Đường Thuận Lợi kinh ngạc cũng là chuyện đương nhiên.
Đường Thuận Lợi kinh ngạc cũng là chuyện đương nhiên.
Lý Thần cười nói: “Thực ra nhân tài trong nước có rất nhiều, tôi chỉ rút kinh nghiệm từ nước ngoài và thiết kế kế hoạch này dựa trên tình hình thực tế
nước ta”.
“Nhưng tôi cũng chỉ là người đưa ra bản kế hoạch sơ khai thôi, khi phương án thiết kế được gửi đến viện thể kế, qua vài lần chỉnh sửa mới được thông qua. Cần những nhân tài có chuyên môn và có kinh nghiệm như các ông thì chắc chắn ý tưởng sẽ tốt hơn của tôi nhiều”.
Đường Thuận Lợi sửng sốt nói: “Sếp Lý, dự án này là do anh làm à?”
“Là tôi”, Lý Thần gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Đường Thuận Lợi tâm phục khẩu phục nói: “Bây giờ tôi đã hiểu thế nào là nhân tài ở khắp nơi rồi. Từ khi những người bạn cũ cùng ngành của tôi biết về dự án sông Nam Lâm đều hỏi tôi là vị cao nhân nào thiết kế, thì ra chính là sếp Lý anh đây”.
“Sếp Lý, đợi khi dự án phát triển này hoàn thành, công ty bất động sản Thần Thanh chúng ta chắc chắn sẽ một đêm bạo hồng, trở nên nổi tiếng trên toàn quốc”.
Trong lúc nói chuyện thì xe đã dừng trước cổng khu dự án.
Đường Thuận Lợi đã liên hệ với người phụ trách công trường từ sớm.
Khi xe dừng lại, một nhóm kỹ sư và giám sát đã đứng ngay ngắn ở cửa, vội vàng mở cửa xe cho Lý Thần.
“Chào sếp Lý ạ”.
“Chào mừng sếp Lý tới kiểm tra”.
“Sếp Lý, xin mời vào”.
Trong những tiếng chào cung kính, Lý Thần xua tay nói: “Tôi chỉ là tiện đường ghé tới xem thôi, người của chính quyền Thiển Hải đã tới chưa?”
“Đã đến rồi, bọn họ đang kiểm tra bên trong”, một người phụ trách đứng ra nói.
“Đưa tôi tới đó”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Đứng bên bờ sông Nam Lâm, Nhan Bân biểu cảm ngưng trọng quay lưng về phía sông, vô cùng kinh ngạc khi nhìn vào công trường khổng lồ ngay trước mắt này.
Không chỉ ông ta, mà cả biểu cảm trên gương mặt của Quan Chi Đống - người đi cùng ông ta cũng như vậy.
Bên cạnh họ, người phụ trách Văn phòng thành phố Thiên Hải đang hùng hồn giới thiệu về công trình này, giọng điệu có chút tự hào và hãnh diện.
“Dự án sông Nam Lâm là dự án xây dựng đô thị hiện đại tiên tiến nhất trong cả nước bên cạnh Hỗ Thị Yến Kinh và Thâm Thành”.
“Đồng thời cũng là dự án quan trọng nhất của tỉnh, khi dự án này hoàn thành thì tầm ảnh hưởng và năng lực cạnh tranh của tỉnh sẽ được nâng cao lên rất nhiều!”
“Hiện tại tổng thể dự án đã hoàn thành được 40%, tin rằng nửa đầu năm sau sẽ hoàn thành toàn bộ".
Nghe những lời này, Quan Chi Đông cảm thấy hơi buồn bực.
Lần này ông ta và Nhan Bân từ Hỗ Thị tới đây không phải là để xem năng lực của Lý Thần giỏi đến mức nào!
“Nếu như không tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không dám tin rằng một dự án lớn và hoàn hảo như vậy lại do một thanh niên mới chỉ hơn 20 tuổi chỉ đạo”.
Giọng điệu của Quan Chi Đống rất nặng nề.
“Lúc trước tôi còn tưởng rằng do Tô Đông Thăng làm, không ngờ Tô Đông Thăng chỉ là người thực hành, ông chủ đứng sau thực sự chính là Lý Thần! Thì ra chúng ta luôn hiểu nhầm quan hệ chính phụ giữa Lý Thần và Tô Đông Thăng”.
Phải một lúc lâu sau, Nhan Bân mới nói: “Giỏi đấy”.
“Nếu như cho Lý Thần thêm thời gian mười năm nữa, chúng ta làm gì có dũng khí để đối đầu với cậu ta”.
Quan Chi Đống hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi thừa nhận rằng cậu ta có tiềm năng rất lớn, nhưng bây giờ cậu ta so với chúng ta thì vẫn còn nhỏ bé lắm. Điều quan trọng nhất là cậu ta mới bao nhiêu tuổi, thấy qua những thủ đoạn nào? Chúng ta chỉ cần dùng chút tâm tư là có thể chơi chết cậu ta!”
Nhan Bân mỉm cười, trước khi đến công trường, ông ta cũng có tâm lý giống hệt Quan Chi Đống.
Nhưng không biết tại sao, lúc này đứng ở đây, quay lưng lại với dòng sông Nam Lâm yên bình và êm ả, nhìn công trường trước mắt như một con dã thủ khổng lồ trước mắt, Nhan Bân cảm nhận được một nỗi xót xa, một dự cảm không lành nảy sinh trong lòng.
Xoay người lại, Nhan Bân nhìn sang bờ sông phía Bắc, bờ Bắc gồ ghề không có giá trị phát triển gì, nếu như thật sự muốn phát triển khu vực này thì phải trả một cái giá rất lớn.
Còn bờ sông phía Nam này chính là một miếng ngọc sáng, bản thân chỉ vì muốn đối phó với Lý Thần mà kiên quyết muốn phát triển bờ phía Bắc liệu có phải sự lựa chọn đúng không?
Cảm xúc của Nhan Bân rất phức tạp, vào lúc này ông ta quả thực cảm thấy có chút choáng ngợp.
Đúng lúc này, người phụ trách văn phòng đột nhiên lên tiếng: “Người của bất động sản Thần Thanh đến rồi”.
Nhan Bân và Quan Chi Đông nhìn lên, chỉ thấy một nhóm người đang đi tới, một người trong số đó là người mà cho dù có hóa thành tro tàn thì họ cũng có thể nhận ra, anh đi ở chính giữa, được mọi người vây xung quanh.
Lý Thần bước đi như hổ, khí thế như voi.
Nhan Bân nén chặt cảm xúc trong lòng, bây giờ mọi chuyện ập đến, ông ta không thể lùi bước, chỉ có thể liều mạng chiến đấu đến chết!
Khi Nhan Bân và Quan Chi Đông nhìn về phía Lý Thần, Lý Thần cũng nhìn thấy họ.
Ánh mắt của ba người hội tụ trong không trung, trong không gian tĩnh mịch lóe lên ánh điện cùng đá lửa.
Đoàn người Lý Thần đi tới gần, chỉ nghe thấy Lý Thần cười nói: “Sếp Nhan, sếp Quan, hai vị từ Hỗ Thị xa xôi tới đây, sao không nói với vãn bối một tiếng, tin này nếu như truyền ra ngoài, người ta lại nghĩ rằng tôi không biết tiếp đãi khách, thất lễ với hai vị”.
Lời khai mạc của Lý Thần nghe xong có vẻ lịch sự và thân thiện.
Nhưng Quan Chi Đống và Nhan Bân là hai người trong cuộc có thể cảm nhận được góc cạnh sắc nhọn trong câu nói này.
“Đây thực sự là một trận lũ cuốn trôi đền Long Vương đấy. Trước đây, tôi chỉ nghĩ rằng sông Nam Lâm là nơi tốt để phát triển, vốn dĩ lựa chọn tốt nhất là bờ phía Nam, nhưng tiếc là chúng tôi không có may mắn đó, quyền phát triển bờ phía Nam đã không mất, vì vậy chúng tôi đành phải tính kế sau, phát triển bờ phía Bắc”.
“Không ngờ dự án bờ phía Nam là do Lý Thần cậu phát triển”.
Nhan Bân đáp lại bằng một nụ cười hờ hững trên khuôn mặt.
Lý Thần cười nhẹ đáp: “Tôi thấy rất tốt mà. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng đến khi phát triển bờ phía Nam xong, bên đây ánh đèn rực rỡ, nhưng bên bờ Bắc lại là một vùng hoang vu vắng vẻ, như vậy thì không cân đối cho lắm, bây giờ công ti của hai vị có thể chủ động phát triển bờ phía Bắc cũng là một chuyện tốt”.
“Cậu có thể nghĩ được như vậy thì tốt, nhưng tuyệt đối đừng nghĩ rằng chúng tôi tới đây là vì muốn nhắm vào ai, chúng tôi không có ý đó đâu”, Nhan Ban cười nói.
Lý Thần bật cười: “Đương nhiên là không rồi”.
Nhìn ba người bọn họ nói nói cười cười, lúc này, những người bên cạnh đều có thể ngửi ra được mùi thuốc súng nồng nặc ẩn chứa trong bầu không khí ôn hòa này.
Bao gồm cả Đường Thuận Lợi, toàn bộ người trong công ty bất động sản Thần Thanh đều nhìn Nhan Bân và Quan Chi Đống bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Đây rõ ràng là bọn họ tới tranh giành việc kinh doanh, làm sao có thể có ý đồ tốt gì được chứ?
Bầu không khí cũng trở nên kỳ lạ.
Lúc này, người phụ trách chính quyền thành phố Thiển Hải tươi cười nói: “Sếp Lý, anh là một trong những doanh nhân trẻ có triển vọng ở tỉnh ta. Lần này sếp Nhan và sếp Bân từ Hỗ Thị tới nhìn trúng bờ phía Bắc sông Nam Lâm, hai bên nhất định phải hợp tác thật tốt”.
Lý Thần nhìn người phụ trách khẽ cười nói: “Chúng ta đều là những người làm kinh doanh, tôi đương nhiên sẽ không từ chối bất kỳ việc nào có thể mang lại lợi ích cho tỉnh chúng ta”.
Người phụ trách nghe xong hai mắt sáng lên, thuận thể nói: “Trước đây sếp Nhan và sếp Bân đề xuất một ý tưởng, đó là liên kết hai bờ Nam Bắc, xây dựng một cây cầu vắt ngang sông Nam Lâm. Không biết sếp Lý thấy ý kiến này như thế nào?”
Lý Thần tán thưởng: “Chuyện tốt mà! Một khi cây cầu này được xây dựng và lưu thông, không chỉ kết nối được hai bờ Nam Bắc mà còn thúc đẩy nền kinh tế của bờ Bắc, chuyện tốt như thế này, đương nhiên là tôi đồng ý rồi”.
Ngay khi những lời này được nói ra, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên kỳ quái.
Bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận ra rằng Nhan Bân và Quan Chi Đống đề xuất xây dựng dự án cầu nhằm chia sẻ lợi ích phát triển của bờ Nam sông Nam Lâm.
Nguyên nhân bờ Bắc bị bỏ hoang chủ yếu là do sự tồn tại của sông Nam Lâm khiến cho một số quận, huyện ở bờ Bắc bị hạn chế sự phát triển.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được một khi dự án ở bờ Nam hoàn thành, nó chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của tỉnh, trở thành niềm tự hào tuyệt đối so với tất cả các khu vực khác trong tỉnh.
Một khi cây cầu được hoàn thành, vậy thì bờ Bắc ngồi im cũng được chia sẻ lợi ích của bờ Nam.
Lý Thần đầu tư nhiều tiền như vậy nhưng lại để cho Quan Chi Đống và Nhan Bân kiếm được lợi nhuận một cách dễ dàng như vậy, làm sao có lý ấy được?
Vì vậy việc Lý Thần phản đối dự án này, thậm chí còn lên tiếng một cách rất quyết liệt, Nhan Bân và Quan Chi Đống, thậm chí là người của chính quyền thành phố đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Nhưng Lý Thần bây giờ lại lên tiếng đồng ý luôn, lập tức khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
“Sếp Lý, anh thật sự nghĩ như vậy sao?”, người phụ trách hỏi.
Lý Thần cười nói: “Tôi là người của tỉnh Đông Nam, phát triển tỉnh chính là nghĩa vụ của tôi, tôi làm sao có thể từ chối kế hoạch lớn để phát triển tỉnh như vậy được chứ, vì vậy những lời tôi nói đều là thật lòng”.
Người phụ trách cảm thán nói: “Tốt, tốt quả, quả nhiên là anh hùng từ thời trẻ, tấm lòng này của anh Lý thật sự khiến người ta nể phục”.
Lý Thần cười nhẹ, nhìn Nhan Bân và Quan Chi Đống, nói: “Tuy nhiên tôi có hai yêu cầu và đề nghị nhỏ”.
Quan Chi Đông và Nhan Bân nãy giờ vẫn chưa lên tiếng lúc này tim đập loạn lên.
Họ biết rằng Lý Thần tuyệt đối không phải kẻ ngốc, không thể không nhìn ra mục đích của việc xây cầu được.
Mà thái độ của Lý Thần, sảng khoái đến mức khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Nhưng bây giờ Lý Thần lại nói rằng có hai yêu cầu chứng tỏ anh bắt đầu giờ thủ đoạn rồi.
Nhan Bân và Quan Chi Đống đã đề cập đến mười hai điểm thận trọng, muốn xem Lý Thần sẽ hành động như thế nào”.
“Sếp Lý, anh cứ nói”, người phụ trách chính quyền thành phố Thiên Hải xua tay, hào sảng nói.
Vốn dĩ cấp trên giao cho anh ta nhiệm vụ thuyết phục Lý Thần, đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Doanh nhân bình thường thì thôi, không dám chống lại chính quyền thành phố, nhưng vấn đề bây giờ là Lý Thần không phải là doanh nhân bình thường, anh ta cũng không dám hách dịch trước mặt Lý Thần.
Nhưng bây giờ anh ta còn chưa kịp nói gì thì Lý Thần đã bày tỏ thành ý hợp tác, anh ta không vui sao được, nhìn Lý Thần thế nào cũng thấy rất hài lòng.
“Rất đơn giản, xây cầu là một chuyện tốt. Mặc dù tôi có lòng ủng hộ, nhưng công trình trước mặt này mỗi ngày tôi đều phải đổ hàng chục triệu vào, Vì vậy về mặt gây quỹ, tôi thật sự không có năng lực. Đây là yêu cầu đầu tiên”.
Lý Thần cười rất khiêm tốn, giống như một cậu học việc trẻ mới vào nghề, ngượng ngùng nói với sự phụ rằng đạo học của mình còn rất nông cạn và cần phải học hỏi nhiều.
“Thứ hai là một đề xuất. Câu cầu này tốt nhất nên xây ra lối cửa biển phía Nam tỉnh, nơi sông biển hội tụ. Cây cầu không chỉ có thể nối liền hai bờ Nam Bắc mà còn có thể nối liền một số đảo”.
“Nếu đã là chuyện tốt thì phải làm đến cùng, người dân trên những hòn đảo đó toàn phải dựa vào phà để đi ra thế giới bên ngoài, không có đường thông. Như vậy thì làm sao phát triển kinh tế được? Tốt nhất là xây cầu dẫn ra lối xuống biển, như vậy thì càng có lợi cho nhiều người dân hơn”.
Nghe thấy lời của Lý Thần, Quan Chi Đống suýt chút nữa không kìm chế được câu chửi trong miệng.
Thằng nhãi Lý Thần này rõ ràng là giết người không cần dao mà!
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Thần, Quan Chi Đống cố gắng kiềm chế ý muốn muốn được đấm vào mặt anh.
- Mục đích quan trọng nhất của việc xây cầu là chuyển hướng sang bờ Bắc cằn cỗi và lạc hậu, đồng thời thu hút một phần sự thịnh vượng sang bờ Bắc bằng cách tận dụng sự nổi tiếng của bờ Nam, như vậy thì bờ Bắc hoàn toàn có cơ hội phát lên.
Nhưng muốn xây dựng một cây cầu thì cần một khoản tiền không hề nhỏ, để để lại ấn tượng tốt cho chính quyền thành phố, Quan Chi Đống và Nhan Bân đã đề xuất tự bỏ tiền xây cầu.
Nhưng vấn đề là họ cũng không nỡ bỏ ra khoản tiền hàng trăm triệu này.
Vì vậy họ đã nảy ra một cách là để Lý Thần góp tiền vào cùng.
Người đã đề xuất ra cách này là Quan Chi Đống đã đắc ý trong một khoảng thời gian rất dài.
Bởi vì trong kế hoạch này nếu như Lý Thần từ chối vậy thì anh sẽ để lại ấn tượng rất xấu đối với chính quyền thành phố, hơn nữa còn tỏ ra là bản thân không đủ mạnh.
Anh đồng ý thì mới là sự lựa chọn tốt nhất, coi như là uống rượu độc giải khát, cũng có nghĩa là giúp bọn họ phát triển bờ Bắc.
Đây là một âm mưu khiến cho Lý Thần không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
Nhưng Quan Chi Đống không ngờ rằng Lý Thần lại giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy.
Không đồng ý bỏ tiền thì thôi đi, một câu nói dời cây cầu ra cửa biển cách đây hơn 40 cây số thì cây cầu mà ông ta và Nhan Bân dày công xây dựng chẳng phải sẽ biến thành một trò cười sao?
Từ Hỗ Thị xa xôi tới làm một kẻ ngốc ban tặng phúc lợi cho người dân tỉnh?
Lời của Lý Thần vừa thốt ra, biểu cảm của Nhan Bân và Quan Chi Đống lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Người phụ trách chính quyền cũng im lặng, anh ta không ngừng nhìn về phía hai người họ, dường như đã chờ đợi thái độ của họ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, không thể phủ nhận rằng chiêu này của Lý Thần đã đánh một phát rất đau vào mặt Nhan Bân và Quan Chi Đống, đau đến tận xương tủy.