Nhan Hạ dắt theo Quan Lâm Lâm, nhìn Lý Thần với vẻ khinh thường và miệt thị, rồi cười chế nhạo: “Thật không ngờ, anh cũng có cái dũng khí đó!”
Quan Lâm Lâm giấu đi nụ cười kiêu ngạo: “Còn mặc vest cơ đấy, thật khó coi, quả nhiên là đẳng cấp thấp, mặc vest giống như đi bán bảo hiểm vậy, không phải là bộ trang phục này do Tô Vãn Thanh mua cho anh đấy chứ?”
Bộ trang phục mà Lý Thần mặc là do Hoắc An Lan thiết kế, Lý Thần cũng đã từng mặc ở Hồng Kông, hôm nay là mặc lần thứ hai.
Cậu Hoắc tâm trạng đang không tốt nghe thấy hai người chế Lý Thần mặc trang phục không đẹp thì lại càng bốc hỏa hơn.
“Hai tên ngốc ở đầu lòi ra vậy? Có mắt hay không thế, có thấy ông đang nói chuyện với người ta không? Cút xa ra chút!”
Cả Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm đều bị chửi tới ngây người.
Nhan Hạ nhìn Hoắc Hoàn Vũ với vẻ mất thiện cảm thấy khí chất của Hoắc Hoàn Vũ bất phàm, khí thế bá đạo ngùn ngụt thì biết chắc chắn đây không
phải là điều mà những người bình thường có được.
Thế là anh ta cảm thấy khó chịu, hừ một tiếng: “Anh là ai? Chúng ta không quen nhau đúng không? Vô duyên vô cớ chửi người ta, có phải là quá đáng
không?”
“Đồ chết dẫm này, các người nói chuyện như vậy thì không quá đáng chắc?”
Hoắc Hoàn Vũ vui lắm, vừa rồi giọng điệu mà họ nói chuyện với Lý Thần, rõ ràng là đang chế giễu,
thế là anh ta cười lạnh lùng: “Ông đang chửi mày đấy, muốn đánh thì ông đã cho vào bao tải vứt xuống biển cho cá ăn rồi, mày là cái thá gì? Tới lượt mày ở đây lắm lời đấy à?”
Nhan Hạ tức tới mức tái mặt.
Anh ta chưa từng thấy người nào cao ngạo như vậy.
Cảm thấy không hợp là chửi, chửi một cách độc địa.
Sự cuồng ngạo này khiến Nhan Hạ cảm thấy tính khí của mình so với đối phương đúng hiền thục hơn bao nhiêu.
Đang định nói gì đó thì Quan Lâm Lâm mở miệng: “Anh, đừng có so đo với loại người không có tư chất thế này. Anh nghĩ mà xem, bạn của loại người hạ đẳng như Lý Thần thì làm gì có thứ gì tốt? Một kẻ hạ đẳng, một kẻ không có tư chất, không phải là cực xứng sao”.
Vừa nói, Quan Lâm Lâm vừa cười, trông kiêu căng vô cùng: “Chúng tôi là những người thượng
đẳng, những kẻ nghèo hèn biết chửi người nhưng cả đời này cũng không với lên được vị trí của bọn tôi đầu”.
Lý Thần nghe thấy vậy thì bật cười.
Nếu mà nói Hoắc Hoàn Vũ là kẻ hạ đẳng thì tất cả những người ở đây thật sự không tìm ra được ai là kẻ thượng đẳng hết.
Mà lần này, Hoắc Hoàn Vũ cảm thấy vui lắm, hay nói cách khác là tức tới phát sướng.
Hoắc Hoàn Vũ giơ ngón tay trỏ lên chỉ vào mũi mình, nhìn chăm chăm Quan Lâm Lâm: “Tôi lớn bằng từng này rồi, đây là lần đầu tiên có người nói tôi là không có tư chất, là hạ đẳng đấy”.
“Ba giây, cho cô ba giây để nói ra bố của cô làm gì, người nhiều tiền nhất trong nhà cô làm công ty gì, trong nhà có những ai?”
Quan Lâm Lâm lạnh lùng phụt cười: 'Sao, muốn so gia thế à, anh cũng xứng sao?”
“So với tôi? Cô xứng sao?”, Hoắc Hoàn Vũ chỉ vào mặt Quân Lâm Lâm và chửi: “Có chút nhan sắc mà đếch hiểu trời cao đất dày là gì?”
Nói xong, Hoắc Hoàn Vũ quay qua nhìn Nhan Hạ, lạnh lùng nói: “Còn cả anh, lôi anh đi làm 'bóng' anh có tin không?”
Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ nín thở, tức tới đỏ con mắt.
“Mẹ kiếp, anh nói cái gì?”, Nhan Hạ tức giận nói.
“Tôi nói lôi anh đi làm trai bao! Rồi bán hết phụ nữ bên cạnh anh đi châu Phi? Nghe có hiểu không”,
Hoắc Hoàn Vũ cười lạnh lùng, anh ta đang cảm thấy bực bội trong người, đột nhiên có hai kẻ ngốc lò dò chạy tới trước mặt, không xử bọn họ thì xử ai đây?”
Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm tức run.
Cả đời này bọn họ chưa từng bị ai cưỡi lên đầu như vậy.
Chỉ cái khí thế bá đạo, ngông cuồng của cậu ấm toát ra trên người Hoắc Hoàn Vũ đã đủ để trấn nhiếp hai người bọn họ rồi.
Nhưng với một sự sỉ nhục lớn như vậy thì Nhan Hạ thật sự không thể nhịn được nữa.
Nhan Hạ nhìn chằm chằm vào Hoắc Hoàn Vũ, lạnh lùng nói: “Đừng chỉ có biết nổ mồm, có giỏi thì thử? Mày tưởng mày là cái thá gì? Ông trời số một còn mày số hai chắc? Tới khi đó chưa biết thằng nào xử chết thằng nào đâu!”
Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt cười nham hiểm: “Được lắm, thử thì thử, ông trời số một tạo số hai hay không thì không biết nhưng chắc chắn tạo có thể giẫm và nhổ nước bọt lên mặt mày đấy!
“Tung hỏa mù hả, hai đứa ngốc một đực một cái này, hôm nay ông không khiến tụi bay phục thì ông không phải họ Hoắc!”
Hoắc Hoàn Vũ là người như thế nào chứ.
Cậu ấm hàng đầu trong nước, nếu mà khốn nạn lên thì đúng là đến cả Diêm Vương cũng không quen biết.
Từ khi hiểu chuyện, thì những cậu ấm mà anh ta ức hiếp có thể xếp cả một hàng luôn rồi.
Với đẳng cấp như Nhan Hạ và Quân Lâm Lâm không xếp tới lượt để bọn họ.
Thấy Hoắc Hoàn Vũ thật sự nổi giận, Lý Thần bèn vỗ vai cậu nhóc.
Được rồi, đừng làm loạn ở đây, sau khi ra ngoài muốn làm gì cũng được.
Người có thể tìm được Hoắc Hoàn Vũ, ngoài ba người ông cụ Hoắc, Hoắc Chấn Châu và Hoắc An Lan ra thì chỉ còn có Lý Thần.
Không gì khác ngoài việc Lý Thần dùng năng lực và bản lĩnh của mình khuất phục được cậu Hoắc.
Thấy Lý Thần nói như vậy, Hoắc Hoàn Vũ nhếch miệng, vẫn dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ một lần nữa, sau đó cười âm sầm: “Hôm nay tôi nể mặt em rể tôi, nhưng chuyện này chưa xong đâu, hai người các người đợi đấy, hai tên ngốc này”.
Nhan Hạ cười lạnh lùng: “Ai sợ ai chứ thằng kia!”
Quan Lâm Lâm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Hoắc Hoàn Vũ, cười kiêu ngạo: “Lát nữa tôi chào hỏi anh Lâm, việc xử chết hai người chỉ là vấn đề của vài phút mà thôi”.
“Anh Lâm sao?”
Hoắc Hoàn Vũ cười xùy: “Lâm Lang Thiên á? Cô gọi thằng ngốc đó tới đây, nó dám lên mặt trước bọn tôi sao? Vừa hay ông đây nhìn thằng đó cũng khó chịu lắm, có bản lĩnh thì kêu nó tới đây!”
Quan Lâm Lâm tái mặt, nghe ra được sự cuồng ngạo trong lời nói của Hoắc Hoàn Vũ và vô thức cảm thấy có gì đó không ổn bèn hỏi: “Anh là ai?”
Lý Thần nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng đã tới giờ bèn cắt ngang lời của hai người và nói với Hoắc Hoàn Vũ: “Tới lúc đi rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn Quan Lâm Lâm và ngoắc miệng cười: “Ông đây họ Hoắc, đi nghe ngóng xem, tối này trong mấy chục nghìn người ở đây, có mấy người là họ Hoắc nhé!”
Nói xong, Hoắc Hoàn Vũ cùng Lý Thần nghênh ngang rời đi.
Cho tới khi hai người khuất bóng thì Quân Lâm Lâm mới nghi ngờ nhìn Nhan Hạ: “Anh, anh ta nói họ Hoắc, anh có biết không?”
Một lúc lâu sau Quân Lâm Lâm cũng không nhận được câu trả lời của Nhan Hạ. Cô ta nghi ngờ quay lại nhìn thì thấy khuôn mặt Nhan Hạ trắng bệch.
Họ Hoắc, lẽ nào là nhà họ Hoắc? Không thể nào, Hoắc gia là một trong tứ đại gia tộc sao bọn họ lại tới đây chứ?”
Nhan Hạ nói tới đây thì toàn thân mềm nhũn.
Anh ta vốn không định liên hệ giữa kẻ họ Hoắc này tới bốn đại gia tộc Vì dù sao thì họ này hiếm nhưng không phải là không có.
Hơn nữa việc cùng tên cùng họ cũng có, huống hồ chỉ là cùng họ.
Nhưng trước khi tới đây, anh ta nghe bố mình từng nói, buổi tiệc tối lần này đẳng cấp rất khác biệt, rất có khả năng là người của tứ đại gia tộc cũng sẽ tới.
Hai điều này liên hệ với nhau khiến trong đầu Nhan Hạ đột nhiên nảy lên một suy nghĩ vô cùng
đáng sợ.
“Không, không thể nào khéo đến vậy chứ, Quan Lâm Lâm cũng tái mặt.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, em đi nghĩ cách liên hệ với anh Lâm, xem rốt cuộc người nhà họ Hoắc có tới không. Nếu như tới thật thì mau nghĩ cách”, Nhan Hạ nói với vẻ mặt khó coi.
Lúc này, ở bên trong.
Lâm Lang Thiên đang ngồi ở vị trí của mình, Lâm Chính Bân và vài người bạn có mối quan hệ với nhà họ Lâm đang nói chuyện.
“Đúng là chúng ta đã coi thường cái cậu tên là Lý Thần này thật rồi”, Lâm Chính Bân cảm thán.
Lâm Lang Thiên hừ một tiếng: “Không phải là ăn may sao”.
Lâm Chính Bân trừng mắt với Lâm Lang Thiên, tức giận nói: “Sao con không ăn may được như thế? Ăn may cũng là một loại năng lực đấy, chỉ dựa vào câu nói của con cũng thấy kém hơn Lý Thần bao nhiêu cấp bậc rồi!”
Lâm Lang Thiên không phục: “Bố, sao bố cứ lấy khí thế của người khác dập đi uy phong của con vậy? Lý Thần căn bản chỉ ra oai với chúng ta thôi, bố coi như chưa từng xảy ra đi!”
Lâm Chính Bân lạnh lùng nói: “Bố đang dạy con làm thế nào để trưởng thành đấy, con có biết lần này Lý Thần hầu như lôi được hết những hào phú của Hồng Kông tới không?”
“Không sót một ai trong tứ đại gia tộc, từ trên xuống dưới, hầu như đều tới hết. Ông cụ Hoắc, Lý Vạn Cơ, Lý Gia Thành, Bao Thuyền Vương, bốn người này, đừng nói là bố với con, đến cả ông nội con cũng không có tư cách mời được đầu”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì thốt lên: “Sao có thể? Lý Thần hắn dựa vào cái gì chứ? Dù có quan hệ tốt với nhà họ Hoắc, thì mới được Hoắc Chấn Châu cũng đã là quá lắm rồi mà!”
“Lần này không chỉ có ông cụ Hoắc tới mà đến cả những người đứng đầu của tứ đại gia tộc cũng tới? Bố, bố đùa con phải không?”
Lâm Chính Bán cười lạnh: “Bố rảnh mà đi đùa con chắc, không thấy ông nội con cũng tới sao?”
“Ông ấy vốn không định đi, nhưng cả người của tứ đại gia tộc tới thì đừng nói là ông nội con mà ngay cả đến những ông lớn bên trên cũng đã lập tức tới mấy người đấy”.
Hiện tại ấn tượng của cấp trên dành cho Lý Thần rất tốt. Con phải biết là tứ đại gia tộc đại diện cho Hồng Kông, dù đã trở về nơi đây ba năm nhưng mà ngoài nhà họ Hoắc ra thì thái độ của ba gia tộc còn lại đối với nội địa vẫn khá là mập mờ”.
“Lần này được Lý Thần mời cả tới, điều đó có nghĩa là gì? Là tứ đại gia tộc đã đồng ý muốn tiến hành hợp tác xa hơn với Lý Thần ở trong nước, điều này có nghĩa là gì còn rõ không?”
Lâm Lang Thiên mềm nhũn người ngồi xuống ghế sô pha, lầm bầm nói: “Sao có thể...hắn mới có bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể...con không tin.”
Nhìn vẻ mất hồn mất vía không cam tâm của con trai, Lâm Chính Ban chỉ biết thở dài: “Bố biết con thấy khó chịu, nhưng con muốn mạnh thì đầu tiên phải biết chấp nhận cái mạnh của kẻ địch, luôn coi thường kẻ địch của mình chỉ khiến con giậm chân tại chỗ mà thôi”.
“Lý Thần trước đó vạch ra kế hoạch cứu thị trường cổ phiếu hàng trăm tỉ tệ, khiến cả thị trường nợ cậu ta một món nợ ân tình, đó chính là nguyên nhân đầu tiên”.
“Ông cụ Hoắc đánh giá cao Lý Thần, tuổi đã cao cùng với địa vị và thân phận như vậy còn đích thân đứng ra giúp Lý Thần kéo đông kéo tây, đây là dây dẫn”.
“Nhiều nhân tố cộng lại mới có được thế lực hiện tại của Lý Thần, chứ không đơn giản chỉ dựa vào câu nói may mắn như con nói đầu”.
“Thằng nhóc này, đúng là rồng phượng giữa đám đông, ở cùng thời đại với cậu ta, thật sự không biết là may mắn hay là bất hạnh đây”, Lâm Chính
Bân thản nhiên nói, giọng điệu chứa đầy sự cảm thán và thổn thức.
Lâm Lang Thiên thái mặt, hắn không ngờ, từ miệng người bố đáng kính như bố mình lại nghe được lời đánh giá hết sức cao dành cho Lý Thần như vậy.
“Anh Lâm, bên ngoài có một cô gái tên là Quan Lâm Lâm nói muốn gặp anh”.
Một người đàn ông bước vào phòng Vip, cung kính nói với Lâm Lang Thiên.
Lâm Lang Thiên chau mày, cảm thấy khó chịu.
Hắn thật sự không có tâm trạng dây dưa với phụ nữ vào lúc này.
“Đi đi, bọn họ có thể lực trong giới thương nhân, vẫn còn có tác dụng với chúng ta”, Lâm Chính Bán nói với Lâm Lang Thiên.
Lâm Lang Thiên trầm mặt gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đi tới trước mặt Quân Lâm Lâm, Lâm Lang Thiên đã đổi sang một nụ cười nhã nhặn.
“Lâm Lâm, có việc gì không?”
Lâm Lang Thiên hỏi với vẻ vô hại.
Quân Lâm Lâm vốn đang sợ hãi bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều khi nhìn thấy Lâm Lang Thiên.
Theo cô ta thấy, trên đời này không có chuyện gì mà Lâm Lang Thiên không xử lý được, hắn không được thì vẫn còn nhà họ Lâm ở đó.
Ai dám đắc tội với nhà họ Lâm chứ.
“Lang Thiên, nghe nói, nhà họ Hoắc trong tứ đại gia tộc của Hồng Kông cũng tới, có thật không?”, Quan Lâm Lâm hỏi.
Lâm Lâm nheo mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao Lâm Lâm lại biết?”
Quan Lâm Lâm tái mặt, nói: "Vừa rồi em và anh họ vừa gặp một người tự xưng là người nhà họ Hoắc, bọn em.”
Quan Lâm Lâm chưa dứt lời thì Lâm Lang Thiên đã cắt ngang: “Mọi người đã xảy ra xung đột gì
vậy?”
Người đàn ông của nhà họ Hoắc, chỉ có ông cụ Hoắc, Hoắc Chấn Châu và Hoắc Hoàn Vũ.
Ông cụ và Hoắc Chấn Châu sao có thể xảy ra cái gì với loại đẳng cấp như Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm chứ. Khả năng duy nhất chính là Hoắc Hoàn
Vũ.
Với tính khí của Hoắc Hoàn Vũ thì...
Lâm Lang Thiện nghiến răng, nếu thật sự không phải vì đấu không nổi thì hắn muốn dóc xương cái thằng họ Hoắc đó từ lâu rồi. Nhưng thực tế là hắn bất lực, và nhà họ Lâm cũng không có được cái bản lĩnh đó.
Quan Lâm Lâm nghiến răng gật đầu.
“Cái kẻ họ Hoắc đó thật sự quá ngạo mạn, anh họ em không chịu nổi nên đã chửi anh ta vài câu, anh ta thật sự là người của nhà họ Hoắc à?”, Quan Lâm Lâm hỏi.
Sau đó, Quan Lâm Lâm lập tức cầu xin và lôi ống tay áo của Lâm Lang Thiên: “Lang Thiên, anh nhất định phải giúp em và anh họ em. Tên họ Hoắc đó nói muốn bán em sang châu Phi, để anh họ em làm 'bóng, anh thấy có phải là đang đùa không”.
Lâm Lang Thiên chán cái vẻ nũng nịu giả tạo của Quân Lâm Lâm, tức giận gạt tay cô ta ra, chỉ vào mặt và mắng: “Mẹ kiếp, cô đúng là đồ ngốc, cô tưởng các cô lợi hại lắm chắc? Ngày ngày gây sự, còn định bắt tôi chùi đít cho đấy à?”
“Mẹ kiếp, các người có biết Hoắc Hoàn Vũ là ai không, là một thằng điên, ai mà gây sự với hắn đều có kết cục chẳng tốt đẹp gì, cô tưởng tôi giỏi giang đến vậy sao?”
“Đừng nói là tôi có xử lý được không, cho dù có thể thì tôi cũng còn lâu mới làm. Mẹ kiếp, tôi còn một đống rắc rối kia kìa, các người còn đổ thêm vào à? Cút!”
Lâm Lang Thiên chửi xong thì quay đầu đi vào trong phòng.
Quan Lâm Lâm đứng ngây như phỗng.
Cô ta không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng loạn, khuôn mặt trở nên tái mét.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, chẳng nghĩ được gì nhiều, chỉ vội vàng kéo Lâm Lang Thiên, khóc lóc cầu xin: “Lang Thiên, anh nhất định phải giúp em, bọn em thật sự không biết thân phận của anh ta, đâu có biết là sẽ thành ra như vậy?”
“Anh giúp em, anh muốn thế nào cũng được.
Nghe thấy vậy, Lâm Lang Thiên trở nên trầm mặc.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn biết rõ Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ đại diện cho thế lực nào, và đó chính là điều mà gia tộc của hắn đang cần.
Và hắn cũng cảm thấy có hứng thú với con người Lâm Lâm
Nếu để mất như thế thì những chuyện trước đây đều công cốc, để lãng phí thì đúng là đáng tiếc.
“Anh biết rồi, em về trước đi, đợi khi bữa tiệc kết thúc anh cùng em tới tìm Hoắc Hoàn Vũ nói chuyện, xem có thể kết thúc chuyện này được không”.
Cuối cùng Lâm Lang Thiên nghiến răng nói.
Quan Lâm Lâm như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng gật đầu lia lịa: “Vâng ạ, vâng ạ”.
Nhờ có sự can thiệp của Lý Thần, đám người Tô Đông Thăng, Kiều Khắc Lý, Diệu Chí Quân không chỉ nhận được thiệp mời mà còn được ở trong phòng bao rất xịn.
Sau khi đưa Tô Vãn Thanh vào trong phòng bao, Lý Thần nói với cô: “Anh còn nhiều việc phải làm, em cứ ở đây trước nhé, lát nữa có thời gian anh sẽ qua”.
Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói: “Anh cứ bận việc của mình đi, em ở đây là được rồi, lát nữa em còn phải đi gặp mấy người bạn học cũ”.
Lý Thần cười nói: “Mười phút nữa em nhớ để ý nhìn lên trời nhé, anh có bất ngờ dành cho em”.
Tô Vãn Thanh chớp mắt nghi ngờ hỏi: “Bất ngờ gì thế?”
“Đã nói là bất ngờ thì đương nhiên không thể tiết lộ trước được rồi”, Lý Thần véo mũi Tô Vãn Thanh một cách đầy tinh nghịch.
Nói xong Lý Thần chào hỏi với đám người Tô Đông Thăng ở trong phòng bao.
“Bố, chủ Diêu, chủ tịch Kiều, cháu đi lo việc trước, mọi người có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi nhân viên ở bên ngoài là được rồi”.
Tô Đông Thăng gật đầu.
Kiều Khắc Lý vội vàng đứng lên, cúi đầu khom lưng kính cẩn nói: “Cậu Lý, cậu cứ lo xong việc trước đi, chúng tôi ở đây không làm phiền cậu đầu”.
Diệu Chí Quân thì thả lỏng hơn nhiều, cười ha ha nói: “Cậu cứ lo xong việc của mình đi”.
Lý Thần mỉm cười, nháy mắt với Tô Vãn Thanh một cái rồi rời khỏi phòng bao.
Sau khi Lý Thần rời đi, Kiều Khắc Lý mới thả lòng một chút, ngồi xuống thở dài nói với Tô Đông Thăng: “Lão Hạ, chàng rể tương lai này của ông... đúng là giỏi thật đấy!”
Tô Đông Thăng bật cười ha ha, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
“Chả vậy, không thấy tôi là ai à? Con rể tương lại có thể kém được sao?”
Khuôn mặt Tô Vãn Thanh đỏ bừng lên, ngại ngùng nói: “Bố, bố nói gì thế, một cậu con rể tương lại hai cậu con rể tương lai, được cả Lý Thần nữa, mở miệng ra là gọi bố, lần trước đã gọi đùa ở trước mặt con một lần rồi, bố không cảm thấy con gái mình bị anh ấy lợi dụng sao?”
Diệu Chí Quân hồ hởi nói: “Được lợi dụng như vậy thì chú cũng muốn có con gái để được lợi dụng, tiếc là chú không có phúc phần ấy”.
“Chú Diêu, chú lại nói đùa rồi!”
6 giờ 59 phút tối.
Bữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu sau một phút nữa.
Hàng nghìn người trong hội trường đều im lặng, chờ đợi khai tiệc.
Lúc này, vô số người đã bỏ rất nhiều tâm huyết ra vì bữa tiệc này đều đang khí thế bừng bừng, đây là lúc để kiểm tra kết quả công việc của họ.
Khán giả xem trước TV cũng như tất cả các khán giả đang theo dõi bên ngoài đều rất háo hức và mong chờ, mong ngóng từng giây từng phút trôi qua.
Trong khu vực trung tâm cao quý nhất.
Ông cụ Hoắc và những người đứng đầu trong tử đại gia tộc đang ngồi cùng vài ông lớn hàng đầu, tán gẫu cười nói vui vẻ.
“Cũng không biết cậu Lý chuẩn bị bữa tiệc như thế nào, khiến cho ông lão bạc đầu như tôi đây cũng có chút mong chờ, một ông cụ cười nói.
“Nghe nói đã chuẩn bị kỹ lưỡng rất nhiều tiết mục, chắc là ổn áp lắm đấy”, một ông lớn khác cười nói.
“Người trẻ tuổi mà, nên rèn luyện nhiều hơn trong những dịp như vậy, dù sao tương lai còn phải nhờ nhiều vào chúng nó”, một ông lớn khác nói.
Lý Gia Thành nhìn Bao Thuyền Vương, cười nói: “Nếu là người khác có thể sẽ chưa thể làm tốt được, nhưng nếu như là Lý Thần thì chúng tôi rất có lòng tin với chàng trai này”.
“Ô?"
Mấy ông lớn khác nhìn nhau, một trong số họ cười nói: “Nghe nói trước đây chàng thanh niên này đã thể hiện rất tốt trong cơn bão thị trường chứng khoán ở Hồng Kông, chúng tôi mới chỉ được xem trên báo, các ông là người đích thân được trải qua, hay là kể lại cho chúng tôi nghe một lần đi?”
Những dịp như này, Hoắc Chấn Châu đang ngồi trong một góc, nhận được ánh mắt ra hiệu của ông cụ Hoắc, vội vàng bắt đầu màn giới thiệu.
Các ông lớn nghe xong gật đầu nói: “Quả thực rất tốt, có thể chống đỡ được áp lực của phương Tây, chàng trai trẻ tuổi này, thể hiện rất tốt”.
Ông cụ Hoắc cười nói: “Tôi cũng có ý đó, đối với những thanh niên trẻ tuổi có biểu hiện xuất sắc như vậy, nhân lúc mấy ông già chúng ta vẫn còn sống, bồi dưỡng bọn nhỏ một chút, tăng thêm gánh nặng cho bọn chúng, như vậy mới là kế hoạch có lợi cho hàng trăm năm sau”.
Lý Diệu Khang ngồi trong góc, nghe các ông lớn không ngừng khen ngợi Lý Thần, trong lòng âm thầm cười khẩy.
Nâng đi, nâng càng cao càng tốt, trèo càng cao ngã càng đau!
Hi vọng càng lớn thì áp lực đặt trên vai cũng càng lớn, Lý Thần mới hơn hai mươi tuổi, có thể gánh vác được trọng trách nặng đến mức nào?
Hơn nữa có rất người nhiều ngứa mắt cậu ta.
Ví dụ ở đây có hai ông lớn chỉ mỉm cười mà không nói gì.
“Chủ tịch, chỉ còn 30 giây nữa là tới thời gian rồi”.
Lữ Binh cung kính nói với Lý Thần.
Lý Thần gật đầu, khuyên nhủ: “Nhất định phải bắt đầu đúng giờ, không được thiếu một giây cũng không được phép thừa một giây”.
Lữ Binh vỗ ngực nói: “Chủ tịch đừng lo lắng, lúc trước chúng tôi đã kiểm tra cụ thể thời gian rồi, đảm bảo chính xác đến từng giây”.
“Đám người Hồng Kông đó thật sự rất lợi hại, hiệu ứng sân khấu lần này nhất định sẽ bùng nổ”, Lữ Binh cười ha ha nói.
Lý Thần mỉm cười, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn đêm đen kịt phía trên.
Sau đêm nay, danh tiếng của Hoa Nghị Huynh Đệ ở trong nước sẽ không có bất kỳ công ty nào có thể sánh nổi nữa.
Khi giây cuối cùng trôi qua, đúng bảy giờ, bữa tiệc chào mừng Olypic đấu thầu thành công chính thức bắt đầu.
“Bùm bùm bùm!”
Hàng loạt tiếng nổ lớn đột ngột phát ra từ khu vực công thể, rất nhiều dân chúng không biết chuyện tròn mắt nhìn nhau, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Mau nhìn kìa! Là pháo hoa!”
Có người tinh mắt, chỉ tay lên trời và hét lên đầy phấn khích.
Lúc này, ở gần công thể, trong vòng diện tích mấy chục nghìn mét vuông, một ma trận pháo hoa được bố trí cẩn thận đang đồng loạt bắn lên bầu trời.
Vô số pháo hoa rực rỡ và lộng lẫy bắn lên trời, nổ tung giữa không trung, hóa thành những đóa hoa khổng lồ có một không hai, mang đến bữa tiệc thị giác tuyệt đỉnh trên thế giới.
Những quả pháo hoa này được Lý Thần liên hệ với các nhà sản xuất pháo hoa trong nước gấp rút chế tạo.
Tổng cộng 100.000 quả pháo hoa, tiêu tốn của Lý Thần hơn 6 triệu.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong con số khổng lồ này.
Lúc này, ma trận bắn pháo hoa chấn động thế giới của lễ khai mạc Thế vận hội Olympic năm 2008 vẫn chưa xảy ra, chiêu này của Lý Thần đã trực tiếp gây chấn động cho hàng chục nghìn khán giả xem tại hiện trường và hàng triệu khán giả xem phát sóng trực tiếp trên màn hình tivi.
Toàn thành phố Yến Kinh, bất kỳ nơi nào cũng đều có thể nhìn thấy được pháo hoa một cách rất rõ ràng, và thậm chí còn trực quan hơn khi ở gần công thể.
Chấn động lòng người, tâm hồn rung rinh.
Âm thanh của bài quốc ca vang lên.
Vô số người khi nhìn thấy cảnh này, nghe thấy âm thanh này, chỉ cảm thấy dòng máu nhiệt huyết trong người sục sôi hơn bao giờ hết, một cảm giác kinh ngạc và tự hào không thể diễn tả bằng lời nảy sinh.
Tất cả mọi người đều im lặng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Đột nhiên pháo hoa dừng lại trong giây lát.
Những người đang nảy sinh cảm giác tuyệt vời trong lòng lập tức ngây ra, lần lượt cho rằng màn trình diễn pháo hoa này đã kết thúc rồi?
Đúng lúc tâm trạng đang lên tới đỉnh điểm thì đứt?
Mọi người đều thấy bất mãn.
Nhưng sự bất mãn này chưa kịp lan rộng, lại có một loạt tràng nổ khác vang lên.
Chỉ thấy một tia pháo hoa được bắn thẳng lên bầu trời, đến một độ cao phù hợp, một chùm pháo hoa hình rồng dài hàng nghìn mét nổ tung giữa không trung.
Đó là rồng!
Linh vật của người dân Hoa Hạ!
Hàng nghìn năm nay, hình ảnh của thần thú bảo vệ luôn khắc cốt ghi tâm trong lòng mỗi người dân Hoa Hạ!
Thần thú lại xuất hiện ở Yến Kinh.
Con rồng lớn sống động dài hơn cả nghìn mét, như thể cầu nguyện cho quốc gia đã trải qua vô số thử thách và gian khổ đến cuối cùng sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Cảm xúc lúc này của mọi người đã được đẩy lên tới đỉnh điểm.
Vô số người đang hò hét, cổ vũ và nhảy lên vì vui sướng.
Không chỉ bọn họ, đến cả khu vực trung tâm của tứ đại gia tộc trong công thể, các ông lớn đều trầm trồ kinh ngạc.
“Tốt lắm!”
Một ông cụ ngồi ở chính giữa, đến cả ông cụ Hoắc cũng phải ngồi bên trái ông cụ ấy, từ đầu đến cuối chưa biểu hiện thái độ gì cũng phải bật ra hai
từ.
Ông cụ Hoắc trong lòng đầy tán thưởng, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
Mà lúc này, trong phòng bao của Tô Đông Thăng, Tô Vãn Thanh che miệng nhìn con rồng trên bầu trời, kinh ngạc không thể tin được.
Người khác không nhận ra nhưng cô có thể thấy rất rõ ràng ở đuôi của con rồng khổng lồ có khắc một chữ Thanh rất tỉ mỉ.
Đây chính là bất ngờ mà Lý Thần dành tặng cho mình.
Trong lễ kỷ niệm của quốc gia, trước ánh mắt của tất cả mọi người, anh tặng quà cho cô.
Khoảnh khắc này, Tô Vãn Thanh chỉ cảm thấy toàn thân ngọt lịm, chỉ muốn lập tức chạy đi tìm Lý Thần, sau đó nhảy bổ vào người anh.
Pháo hoa từ từ kết thúc, bốn MC hàng đầu trong nước bước lên sân khấu. Trước những âm thanh phấn khích cuồng nhiệt của họ, bữa tiệc chính thức bắt đầu!
MC hàng đầu, ngôi sao nổi tiếng của nội địa và Hồng Kông hội tụ, bữa tiệc này chính là bữa tiệc đáng nhớ nhất trong nhiều năm trở lại đây.
Sau chương trình giải trí, là người áp trục, chủ tịch thành phố Yến Kinh đích thân lên sân khấu để phát biểu.
Còn Lý Thần lặng lẽ đứng dưới sân khấu, với tư cách là người tổ chức chương trình, lát nữa anh cũng sẽ xuất hiện trên đó, gặp gỡ và phát biểu trước mặt toàn thể khán giả trên cả nước.
Giữa những tiếng hò reo, chủ tịch thành phố Yến Kinh cầm micro kết thúc bài phát biểu của mình: “Tiếp theo xin mời người tổ chức chính của bữa tiệc của chúng ta ngày hôm nay lên sân khấu!”
Tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ, muốn xem xem rốt cuộc là ai đã mang tới cho họ một bữa tiệc thị giác vô song như vậy.
Đặc biệt là màn trình diễn pháo hoa khó quên trước đó, có thể nói rằng người tổ chức bữa tiệc này không chỉ tổ chức thành công bữa tiệc mà còn đẩy ý nghĩa trọng đại của nó lên một tầm cao mới.
Ánh đèn sân khấu chiếu sáng lối vào, một chàng trai trẻ tràn đầy tự tin và sức sống bước lên sân khấu.
Bước đi vững vàng, mặc dù có vô số tia sáng tập trung vào người anh nhưng anh luôn tỏ ra bình tĩnh và không có chút sợ hãi nào.
Khi nhìn thấy bóng dáng này, hai mắt của Hạ Tô Vãn Thanh đang đứng trong phòng bao và Hoắc An
Lan vừa vội vàng chạy tới đều sáng bừng, tràn ngập tình yêu.
Lúc này, họ thật sự rất muốn công bố với cả thế giới rằng đây chính là người đàn ông mà bọn họ yêu!
Là người đàn ông khiến cả thế giới phải kinh ngạc!