Sự xuất hiện của anh ở Hồng Kông, đứng trong nhà họ Hoắc đã đủ để chứng minh mối quan hệ đồng minh giữa hai bên.
Nhà họ Hoắc cần anh, anh cũng cần nhà họ Hoắc.
Giúp đỡ lẫn nhau chính là liên minh.
“Tôi mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi một chút, cậu cứ đi dạo trong nhà họ Hoắc, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm”, ông cụ nói.
“Vâng ạ”, Lý Thần cười nói.
Ông cụ đi trước, Lý Thần theo sau, hai người bước ra khỏi vườn rau.
“Bố, đừng bận rộn cày cuốc vườn rau này nữa, để người giúp việc làm là được rồi”, Hoắc Chấn Châu nói.
“Ông nội, để cháu đỡ ông lên lầu”, Hoắc An Lan dịu dàng nói.
“Chỉ có cháu gái là hiểu ông thôi”, ông cụ bật cười vỗ vào tay Hoắc An Lan, sau đó tức giận nói với Hoắc Chấn Châu: “Anh cứ lo việc kinh doanh là được, đến tuổi này rồi mà chưa thấy anh làm nên công trạng gì, còn ngày ngày tới dạy dỗ bố?”
Lý Thần đứng bên cạnh Hoắc Chấn Châu, nhìn ông cụ rời đi.
Sẽ rất ngu ngốc nếu nghĩ rằng ông cụ Hoắc chỉ là một ông già bình thường vì vẻ ngoài của ông ấy.
Ông cụ này là một anh hùng thật sự của Hồng Kông!
Cũng vì là một gia tộc giàu có, nhà họ Lý giàu có nhất Hoa Hạ năm đó cũng chạm trán với tội phạm, con trai bị bắt cóc. Nhưng nhà họ Hoắc bao năm nay vẫn luôn đứng vững trước mưa gió, dù là thế giới ngầm cũng không ai dám động vào, lý do là vì sao?
Là bởi vì ông cụ Hoắc vẫn còn ở đó.
Ông cụ này năm đó là ông trùm có tiếng, là nhân vật lớn tầm cỡ một tay che trời, nhà họ Hoắc thời kỳ đầu, dùng súng ống đạn dược để làm ăn cũng không phải là không có.
Mà rất ít người biết rằng nhà họ Hoắc có rất nhiều cổ phần trong ngành công nghiệp cá độ ở Ma Cao, hồi đó vua cờ bạc đã đắc tội với ông ấy, một câu nói của ông cụ Hoắc rằng trước khi tôi chết cậu đừng hòng bước chân vào Hồng Kông.
Khiến cho vua cờ bạc sợ hãi, đến giờ vẫn không dám bước chân vào Hồng Kông nửa bước.
Sau này, mãi cho đến khi ông cụ Hoắc mất, vua cờ bạc mới dám tới Hồng Kông giải sầu.
Điều này cho thấy, dù đã về hưu từ lâu, ngày nào cũng quanh quẩn trong vườn rau này.
Nhưng tên tuổi của ông ấy vẫn có thể trấn áp hai thành phố Hồng Kông và Ma Cao.
Có một câu nói mà giới thượng lưu ai cũng biết.
Ông cụ Hoắc là doanh nhân đầu tiên và cũng là doanh nhân chân chính duy nhất từ khi cải cách mở cửa!
Thật không ngoa khi nói ông cụ Hoắc trên thông thiên văn, dưới tường địa lý!
“Lý Thần, nghe nói cậu mở một công ty đầu tư ở nội địa?”
Sau khi ông cụ Hoắc lên lầu nghỉ ngơi, Hoắc Chấn Châu đưa Lý Thần đi dạo trong sân, thuận miệng hỏi một câu.
Lý Thần không ngạc nhiên khi Hoắc Chấn Châu biết chuyện này.
Dù sao với thực lực của nhà họ Hoắc, điều tra lai lịch của anh là một chuyện rất dễ dàng.
“Tôi cũng không có năng lực gì, công việc cụ thể tôi không làm được, vì vậy chỉ đành trả tiền để những người chuyên môn tới làm những việc chuyên nghiệp”, Lý Thần cười nói.
Hoắc Chấn Châu bật cười, nói: “Người bình thường chỉ có thể chăm chỉ làm việc, trí thức trung gian sử dụng IQ để làm việc, lãnh đạo thì trả tiền để tận dụng nhân tài”.
Lý Thần cười nói: “Thực ra, theo tôi thì đây là thời kỳ hoàng kim, đặc biệt là ở nội địa, cơ hội có ở khắp mọi nơi. Bắt đầu sớm một chút, tương lai càng có nhiều cơ hội sớm hơn”.
Hoắc Chấn Châu gật đầu nói: “Công ty mà cậu vẫn luôn đầu tư từ trước tới giờ là công ty Tencent, là ngành công nghiệp Internet, có vẻ như cậu rất coi trọng ngành Internet này?”
Lý Thần gật đầu nói: “Internet là xu hướng chung của tương lai, đây là sự lựa chọn của thời đại”.
Hoắc Chấn Châu không bình luận về chuyện này.
Lý Thần biết rất rõ, ngoại trừ một số ít thì hầu hết những người giàu có ở Hồng Kông hiện nay vẫn gắn bó với các ngành công nghiệp truyền thống.
Không phải nói các ngành công nghiệp truyền thống không thể kiếm tiền, mà là họ đã quá quen với việc chỉ chuyên tâm đầu tư cho những lĩnh vực sở trường của mình.
Bọn họ không hiểu Internet, cũng không coi trọng Internet.
Đây không chỉ là vấn đề tầm nhìn hạn chế của những người giàu có ở Hồng Kông mà ở rất nhiều nơi cũng vậy.