“Nó không có chẳng lẽ Tô Đông Thăng không có à!”, Trịnh Hoài Hiền đạp vào người Trịnh Mộ Kiếm một cái rồi gầm lên: “Mày lập tức đi tìm Tô Vãn Thanh, xin lỗi nó cho tao, nó bảo mày làm gì thì mày cũng phải làm theo!”
Sắc mặt Trịnh Mộ Kiếm tái nhợt, khóc lóc nói: “Bố, dù con có tới tận cửa, cô ấy cũng không tha thứ cho con đâu”.
“Cả nhà chúng ta dựa vào ngành kinh doanh đóng tàu này để kiếm sống. Nếu như chuyện làm ăn này thất bại, nhà họ Trịnh sẽ đi đời! Mày lập tức đi cho tao! Tô Vãn Thanh còn chưa đồng ý thì mày đừng hòng quay về!”, Trịnh Hoài Hiền phẫn nộ gầm lên.
“Vâng ạ, vâng ạ… Con lập tức đi tìm bọn họ…”
Cảm nhận được sự tức giận của bố mình, Trịnh Mộ Kiếm không dám kéo dài nữa, lập tức gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, hắn lập tức lên đường đi tìm Tô Vãn Thanh xin lỗi.
Vừa ăn xong bữa tối với Lý Thần, Tô Vãn Thanh vui vẻ lên kế hoạch cùng anh đi xem phim, nhưng không ngờ lại gặp phải một người mà cô không muốn gặp.
Trịnh Mộ Kiếm, hắn đang đứng ở cửa phòng khách sạn.
Thấy bộ dạng của hắn, có vẻ như đã đứng đây nãy giờ.
“Anh tới đây làm gì?”
Trước giọng điệu lạnh nhạt của Tô Vãn Thanh, Trịnh Mộ Kiếm âm thầm nghiến chặt răng, nhưng trên mặt hắn phải nở một nụ cười nịnh nọt.
“Cô Tô... Tôi, hôm nay tôi tới là để xin lỗi”.
“Tối qua tôi quay về suy nghĩ, cảm thấy thái độ của mình như vậy thật không tốt. Hơn nữa quả thực có chút kiêu căng ngạo mạn, vì vậy đặc biệt tới đây để xin lỗi cô Tô, hi vọng cô Tô rộng lượng, tha lỗi cho tôi”.
Trịnh Mộ Kiếm cố gắng hạ thấp bản thân nhất có thể, ngoài miệng thì không ngừng nói những lời khiêm tốn, nhưng trong lòng thì đang chửi rủa bằng những lời độc địa nhất.
Cả đời này hắn chưa từng phải chịu nhục như này. Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, hắn đều nhớ rõ, nhất định hắn sẽ báo thù, nhất định!
Tô Vãn Thanh lạnh nhạt nhìn Trịnh Mộ Kiếm, đương nhiên biết người này không thể nào đột nhiên chạy tới đây xin lỗi được.
Đó là do cách của Lý Thần đã phát huy tác dụng.
Buộc hắn phải lập tức chạy tới đây xin lỗi.
Tô Vãn Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người nhìn về phía Lý Thần.
Những chuyện đối ngoại như vậy, Tô Vãn Thanh không bao giờ làm chủ mà giao toàn quyền quyết định cho Lý Thần.
Lý Thầm mỉm cười, mở cửa và bước vào phòng với Tô Vãn Thanh.
Từ đầu đến cuối, Tô Vãn Thanh và Lý Thần không bày tỏ bất kỳ thái độ gì với lời xin lỗi của Trịnh Mộ Kiếm.
Không nói tha thứ, cũng không nói không tha thứ.
Cứ coi như hắn là người vô hình!
Trịnh Mộ Kiếm ngây như phỗng, nhìn cánh cửa đã bị che khuất một nửa, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đi vào.
Bước vào bên trong, đứng ngẩn người trong phòng khách. Trịnh Mộ Kiếm nhìn thấy Lý Thần đang ngồi ở vị trí chính giữa, còn Tô Vãn Thanh lại đang… lại đang gọt táo cho Lý Thần.
Khoảnh khắc này, Trịnh Mộ Kiếm cũng phải nảy sinh lòng ghen tị với Lý Thần.
Chết tiệt, Tiền Thế Minh nói đúng, Lý Thần là một tên ăn bám rất lành nghề, không ngờ lại ăn bám đến mức độ này được luôn!
Từ khi bắt đầu, Trịnh Mộ Kiếm hoàn toàn không đặt sự chú ý lên người Lý Thần.
Đối với hắn, màn đấu trí cấp độ cao này nhất định là do tối qua Tô Vãn Thanh chịu ấm ức và sợ hãi, vì vậy mới nói mọi chuyện cho Tô Đông Thăng. Tô Đông Thăng là người sắp xếp mọi chuyện.
Còn tên Lý Thần ngồi trước mặt mình này chẳng qua là một tên khố rách áo ôm mà thôi.
Vì vậy, khi nhìn thấy Lý Thần ngồi ở vị trí chính giữa, tâm thái của Trịnh Mộ Kiếm lập tức mất thăng bằng!
“Tao tới để xin lỗi cô Tô, mày ngồi ở đây làm gì? Còn không mau chóng cút đi!”, Trịnh Mộ Kiếm hậm hực nói.