“Vậy thì mày chết đi”, Lâm Chính Bân gầm lên, lạnh lùng nhìn Lâm Lang Thiên.
“Cái đồ khốn như mày có thể biết điều một chút không? Trước khi đắc tội với đối phương thì nên biết rõ lai lịch của đối phương là gì chứ!”
“Nó thì có thể có lai lịch gì, không phải là một thằng mặt búng ra sữa dựa vào nhà họ Hoắc, có chút tiền thôi sao?”, Lâm Lang Thiên nghiến răng.
Lâm Chính Bân tức tới mức bật cười: “Mặt búng ra sữa sao? Có chút tiền thôi sao? Mày có khả năng có thể khiến nhà họ Hoắc khai chiến vì mày không?”
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì như sét đánh ngang tai và nói với vẻ không dám tin: “Nhà họ Hoắc vì nó mà dám khai chiến với nhà họ Lâm sao? Người nhà họ Hoắc điên rồi à?”
Lâm Chính Bân cười lạnh lùng: “Hoắc Chấn Châu là một lão hồ ly giảo quyệt, hắn có thể điên được sao? Điều đó thì hắn biết rõ hơn ai hết!”
“Hắn có thể nói những lời như vậy vì Lý Thần, bỏ ra cái giá như vậy thì chứng minh Lý Thần đáng để nhà họ Hoắc làm như vậy!”
“Còn mày thì sao? Mày xem mày, một kẻ đã hơn ba mươi tuổi, làm việc chẳng ra gì chỉ toàn hỏng việc, tao chẳng hi vọng mày có thể làm được chuyện gì to tát, chỉ cần không gây rối cho tao là được”.
Nói tới đây, Lâm Chính Bân dùng giọng điệu chắc nịch nói: “Mày ngay lập tức đi tìm Lý Thần hòa giải, bất luận là điều kiện gì mày đều phải đồng ý cho tao. Nếu không, chuyện này mà đến tai ông nội mày thì tao cũng lực bất tòng tâm”.
“Mày biết tính tình của ông nội mày rồi đấy. Nếu như để ông cụ biết được mày phê thuốc và còn loạn luân với đám yêu quái không ra nam ra nữ đó thì mày cứ đợi mà bị đuổi ra khỏi nhà đi!”
Lâm Lang Thiên run rẩy toàn thân. Mặc dù phải cúi đầu trước Lý Thần là một việc vô cùng nhục nhã, thế nhưng trước mắt, hắn không làm vậy thì không được.
Hắn nghiến răng nói: “Được, con đi!”
…
Trong bệnh viện, tại phòng bệnh của Diêu Chí Quân.
Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ vừa bước vào thì Diêu Chí Quân đã vội vàng ngồi dậy. Thấy Lý Thần còn xách một túi hoa quả thì ông ấy vội vàng nói: “Tới được rồi, còn mang đồ nữa”
Lý Thần cười nói; “Mua vitamin bồi bổ cho chú, thế nào ạ, đã tốt lên chút nào chưa ạ?”
Diêu Chí Quân cười nói: “Tốt lên nhiều rồi”
Lý Thần giới thiệu Hoắc Hoàn Vũ cho Diêu Chí Quân: “Vị này là Hoắc Hoàn Vũ, công tử nhà họ Hoắc ở Hồng Kông, trước chú cũng đã từng gặp. Giờ nhà họ Hoắc đang đầu tư trong nước, trong tương lai không biết chừng còn có cơ hội hợp tác đấy ạ”.
Với tính cách và đẳng cấp của Hoắc Hoàn Vũ thì chắc chắn Diêu Chí Quân sẽ không lọt vào mắt anh ta.
Thế nhưng có Lý Thần giới thiệu thì đương nhiên sau này Hoắc Hoàn Vũ sẽ không bận tâm việc cần ‘chăm sóc’ thêm cho Diêu Chí Quân.
Hoắc Hoàn Vũ lấy ra một tấm danh thiếp và cười nói: “Sau này thường xuyên liên hệ ạ”.
Diêu Chí Quân kích động đưa hai tay đón lấy tờ danh thiếp, ngại ngùng nói: “Tôi hiện tại không mang theo danh thiếp, sau này tôi sẽ gọi điện cho anh Hoắc. Anh lưu số điện thoại của tôi nhé, về vấn đề tìm hiểu doanh nghiệp thì tôi cũng nắm kha khá, sau này mong anh Hoắc dìu dắt nhiều hơn”.
Hoắc Hoàn Vũ nhếch miệng cười: “Nói hay lắm, hay lắm”.
Diêu Chí Quân biết, Lý Thần muốn bù đắp cho ông ấy, nhà họ Hoắc ở Hồng Kông, với nguồn tài nguyên đỉnh như vậy thì điều này còn tốt hơn cả việc bù đắp tiền bạc cho ông ấy nữa.
Sau này chỉ cần có được chút ít từ kẽ ngón tay của nhà họ Hoắc thôi thì công ty của ông ấy cũng có thể kiếm được tiền đầy bồn.
Nếu như không có lời của Lý Thần thì ông ấy không thể nào có được chút quan hệ nào với người thuộc đẳng cấp hàng đầu như Hoắc Hoàn Vũ chứ đứng nói tới việc là cậu chủ Hoắc còn chủ động đưa danh thiếp ra.
Nghĩ tới đây, Diêu Chí Quân bèn nhìn Lý Thần với ánh mắt cảm kích.
Đang nói chuyện thì phòng bệnh có tiếng gõ cửa vọng tới.
Lưu Quân bước vào, nói với Lý Thần: “Anh Lý Thần, Lâm Lang Thiên tới rồi”.