Đậu mẹ, có thể ra oai được rồi!
Tổng cộng có ba người, một người phục Lý Thần sát đất, một người bị áp đảo, một người bị dọa chết khiếp!
Nhìn Lý Thần bằng hai mắt sáng ngời, Hoắc Hoàn Vũ không khỏi có chút chói mắt.
Nghĩ đến bản thân thường dựa vào thân phận cậu Hoắc, cua gái tiêu tiền không chớp mắt, cái thể loại nghênh ngang ra vẻ đó so với Lý Thần chả khác nào trò mèo.
Lúc nào bản thân có thể ra oai như kia, uy phong lừng lẫy, ông và bố mà biết, họ nhất định sẽ đánh giá cao anh ta!
"Đi!"
Lưu Đại Hùng lạnh lùng phun ra một chữ.
Lưu Tử Hào và Hà Chí Thành bò dậy, nhìn Lý Thần với đôi mắt cay đắng, quay đầu và đi theo Lưu Đại Hùng mà không thèm nhìn lại.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn cửa phòng bị đập mạnh, liếm liếm môi, rung động tâm can, hoàn toàn nhìn chưa đủ khoảnh khắc oai phong của Lý Thần.
Người đi trà lạnh.
Trong đầu Hoắc Hoàn Vũ mờ mịt: "Toàn xem anh ra oai, học được cái quái gì chứ".
"Nhưng nếu anh muốn hỏi về việc ra oai, tôi cũng đã học được một ít đấy, ví dụ như bất kể đối phương nói gì, làm gì, đều sẽ nhìn người ta bằng ánh mắt như nhìn đứa trẻ thiểu năng".
Hoắc Hoàn Vũ tự tin nói.
Ngay sau đó, Hoắc Hoàn Vũ tức giận phát hiện ra Lý Thần đang nhìn mình với loại ánh mắt mà người ta nói là nhìn những đứa trẻ thiểu năng.
"Đệch! Ánh mắt của anh là có ý gì!?", Hoắc Hoàn Vũ tức giận hỏi.
"Đi thôi, hôm nay tôi hơi mệt, phải về nghỉ ngơi dưỡng sức".
Lý Thần lắc đầu, đứng dậy nói.
Đưa Lý Thần trở lại khách sạn, vật vã cả một buổi chiều, tiễn xong Lý Thần đã là chạng vạng tối rồi.