Lý Thần cầm lấy điện thoại, Hoắc Hoàn Vũ cũng vội vàng ghé mặt tới.
Một chiếc Nokia rất bình thường, ở thời đại này cũng rất đáng giá.
Mặc dù độ phân giải rất kém, nhưng Chu Khuê quay rất cẩn thận, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy được nội dung.
“Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần và kế hoạch dự án tổng thể của Làng Thế Vận Hội”.
Trước khi Nhan Hạ tới, Lý Thần đã tính ra được hai thứ này, nhưng nội dung hợp đồng giấy trắng mực đen trước mắt này coi như đã hoàn toàn được xác nhận.
"Mę nó!"
Sắc mặt Hoàn Hoàn Vũ xanh như đít ếch, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quá ác rồi, đây chẳng phải là tuyệt đường sống rồi sao?”
“Không chỉ lấy cổ phần còn định cướp cả dự án “
“Cổ phần thì thôi đi, cùng lắm thì cũng vài tỷ chứ mấy, nhưng dự án này không thể nào để mất được, chuyện này liên quan đến tương lai mấy chục năm nữa của nhà họ Hoắc, trách nhiệm này đừng nói là tôi, đến cả bố tôi cũng không gánh vác nổi”.
Nghe thấy lời này của Hoắc Hoàn Vũ, Chu Khuê sợ mất mật.
Gia đình gì đây?
Mấy tỷ tệ cùng lắm là không cần nữa?
Nếu như không phải biết rằng có khả năng, Chu Khuê còn đang nghĩ rằng hai người này đang quay phim điện ảnh.
“Tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?”
Trong vòng mấy phút ngắn ngủi, đây là lần thứ hai Hoắc Hoàn Vũ hỏi Lý Thần câu này.
Bản thân Hoắc Hoàn Vũ không phát hiện ra, bây giờ anh ta đã hoàn toàn coi Lý Thần là trụ cột xương cốt của mình rồi.
Cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là quay về tìm Hoắc Chấn Châu hay Hoắc An Lan để bàn bạc cách đối phó mà nhờ Lý Thần giúp đỡ.
Lý Thần cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Đợi”.
“Đợi”, Hoắc Hoàn Vũ trợn ngược hai mắt nhìn Lý Thần: “Bây giờ lửa cháy đến mông rồi còn đợi? Đợi ngọn lửa này thiêu chết tôi luôn à!”
“Nóng này không giải quyết được vấn đề gì”, Lý Thần thở dài một hơi: “Thành thật mà nói, hiện giờ tình hình hoàn toàn không có lợi cho chúng ta, Lâm Lang Thiên đang nằm trong tay thế cục và quyền chủ động, chúng ta chỉ có thể đợi anh ta ra chiều, sau đó nghĩ cách đối phó”.
Khóe miệng Hoắc Hoàn Vũ giật giật, hung hăng nói: “Hay là tôi đập vỡ cái chum luôn cho xong, cùng lắm thì quay về nhận tội với ông nội, quyết một trận cá chết lưới rách với nhà họ Lâm, xem xem cuối cùng ai sẽ phải quỳ xuống cầu xin!”
Lý Thần cười nói: “Nếu như nhà họ Lâm thật sự có ý định cá chết lưới rách với anh thì có lẽ sẽ không để Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ tới đây đầu”.
“Lâm Lang Thiên làm như vậy có thể thấy được sự việc này vẫn chưa được trình lên cấp gia tộc, đây chỉ là thủ đoạn của bản thân Lâm Lang Thiên mà thôi, còn có đường cứu vãn”.
Hoắc Hoàn Vũ thở dài một hơi, ngồi xuống ghế sofa, bực bội nói: “Trách tôi gây ra họa”.
Lý Thần vỗ vai Hoắc Hoàn Vũ, nói: “Xảy ra chuyện như vậy rồi giờ tự trách thì cũng vô ích, nghĩ cách giải quyết vấn đề trước đã, đợi mọi chuyện qua đi, xem lại xem bản thân mình có chỗ nào chưa tốt, sau khi nhận được một bài học thì phải nhớ kỹ, như vậy cho dù cái giá có hơi lớn một chút thì cũng đáng”.
Khi đang nói chuyện, điện thoại của Lý Thần đột nhiên vang lên.
Là một số lạ.
Sau khi nhấn nghe, giọng nói thoải mái của Lâm Lang Thiên vang lên ở đầu dây bên kia: “Anh Lý, nghe nói bây giờ anh Hoắc vẫn còn rất sung sức? Vẫn còn sức đánh người sao?”
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Xem ra Nhan Hạ làm rất tốt, vừa ra khỏi cửa để chuyển lời của tôi tới rồi”.
Lâm Lang Thiên cười nhẹ: “Đó là đương nhiên, một câu nói thôi mà, chuyện đơn giản như vậy đương nhiên có thể làm tốt”.
Lý Thần đáp: “Chuyện một câu nói đương nhiên là không khó, khó là làm sao để nguôi ngoai chuyện này”.
Lâm Lang Thiên bật cười ha ha, nói: “Đừng có già mồm với tôi, chiều nay năm rưỡi, ở đại sảnh. của khách sạn InterContinental, nói chuyện chút
nhỉ?”
“Tôi nhất định sẽ tới đúng giờ”.
Chương 474:
Hoắc Hoàn Vũ thấy Lý Thần cúp máy vội vàng hỏi: “Lâm Lang Thiên à?”
Lý Thần gật đầu: “Anh ta bảo chúng ta năm rưỡi tới khách sạn InterContinental”.
“Ha ha, xem ra chuẩn bị thương lượng rồi”, Hoắc Hoàn Vũ cười lạnh nói.
“Bây giờ anh ta đang nắm quần át chủ bài trong tay, vì vậy anh ta đương nhiên muốn tối đa hóa lợi ích của mình rồi, xem xem anh ta nói thế nào trước đã”, Lý Thần nói.
Hoắc Hoàn Vũ thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Chúng ta cũng không thể hạ thấp bản thân mình quá, chuyện này do tôi gây ra, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Tôi nói rồi, cùng lắm thì tôi sẽ quay về nhận tội với ông nội”.
“Lâm Lang Thiên làm ra chuyện như vậy, mặc dù vấn đề ở tôi trước, nhưng anh ta cố tình phá hoại quy tắc, gia đình chúng tôi cũng không thể bỏ qua như vậy được. Lâm Lang Thiên làm gì có gan khiến nhà họ Lâm khai chiến với nhà họ Hoắc?”
“Không đâu”, Lý Thần lắc đầu, khẽ nheo mắt
“Nhưng tình hình ở Yến Kinh lúc này rất phức tạp, các phe phái địa phương và bên Hồng Kông đều đang nhìn chằm chằm vào dự án xây dựng Olympic. Nếu như làm không tốt, sẽ xảy ra chuyện lớn, vì vậy chúng ta nhất định phải kiểm soát tình hình”.
Tuy nhiên chúng ta không thể xem nhẹ, vậy đi, anh đi làm mấy chuyện này trước”.
“Thứ nhất, chuyển hết tất cả các khoản tiền của công ty ra ngoài”.
“Thứ hai, ngay lập tức bắt đầu thu xếp việc chuẩn bị kế hoạch dự phòng cho dự án Olympic”.
“Thứ ba.”
Năm rưỡi chiều, Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ dắt theo Lưu Quân, ba người đến đại sảnh của khách sạn InterContinental đúng giờ.
Đại sảnh lớn đủ để chưa hơn hai mươi người dùng bữa cùng một lúc, nhưng ở nơi rộng lớn như vậy lúc này lại chỉ có sáu người.
Quan Lâm Lâm, Nhan Hạ, Lâm Lang Thiên, Lý Thần, Hoắc Hoàn Vũ, Lưu Quân.
Thấy Lý Thần đi vào, Lâm Lang Thiên đứng lên cười ha ha tiếp đón: “Khách quý tới, mau vào đi nào”.
Hoắc Hoàn Vũ nhìn Lâm Lang Thiên đang cười tươi như hoa, bĩu môi nói: “Mẹ kiếp đừng có giả vờ nữa, thằng họ Lâm kia, bọn tao biết hết rồi mày còn vờ vịt làm cái đéo gì? Làm bộ làm tịch cho ai xem? Cậu chủ đây nhìn mà ngứa mắt”.
Lâm Lang Thiên không buồn quan tâm, vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nói: “Nghe nói hai ngày nay tâm trạng của anh Hoắc không tốt, quả đúng là như vậy, anh Hoắc, gần đây Yến Kinh trời vào đồng, thời tiết hanh khô, đừng nổi giận quá, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe”.
Hoắc Hoàn Vũ suýt chút nữa thì không nhịn được đấm vào mặt Lâm Lang Thiên một cái, nghiến răng nói: “Tâm trạng của cậu chủ đây đang rất tốt, nhưng từ khi nhìn thấy thứ rác rưởi như mày thì liền không nhịn được muốn đạp cho mấy cái”.
“Tố chất của người Hồng Kông đều như này sao?”, Quan Lâm Lâm đứng lên, chế giễu nói.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm: “Xem ra không đánh mày thì mày ngứa ngáy toàn thân đúng không? Thật sự cho rằng ông đây không đánh phụ nữ à? Dảm động vào ông thì đừng trách ông không khách khí”.
Sắc mặt Quan Lâm Lâm lập tức thay đổi, mặc dù rất tức giận, nhưng trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi Hoắc Hoàn Vũ như bị điên này, cô ta đã tận mắt nhìn thấy thằng cha này nổi trận lôi đình, thật sự rất đáng sợ.
Lúc này Lâm Lang Thiên đang ở đây khiến cho Quan Lâm Lâm có được không ít dũng khí, cô ta lập tức phản bác lại: “Cho dù có ra tay thật thì cũng coi là bản lĩnh gì? Chỉ có loại không có não mới ra tay đánh người thôi”.
Hoắc Hoàn Vũ trầm giọng nói: “Con đồn lì kia, xem ra mày thật sự chán sống rồi?”
Lúc này, Nhan Hạ kéo Quan Lâm Lâm, ý bảo cô ta đừng nói nữa, sau đó lạnh lùng nói: “Lâm Lâm, ngồi xuống đi, không có gì để nói với loại người này cả. Anh ta càng tức giận càng chứng tỏ anh ta đang chột dạ và sợ hãi, em không cảm thấy tận hưởng biểu cảm này của anh ta rất thú vị sao?”
Chương 475:
Bởi vì ban ngày vừa mới bị Hoắc Hoàn Vũ đánh cho một trận, trên mũi Nhan Hạ vẫn còn quấn đầy băng gạc, khi nói chuyện giọng điệu ồm ồm không rõ ràng, nhưng ánh mắt thì tràn đầy oán hận cay nghiệt.
Lâm Lang Thiên cười nhẹ, nhìn Lý Thần nói: “Cũng may hôm nay anh Lý cũng tới, chúng ta mới có thể nói chuyện vui vẻ được, dù sao mấy chuyện này bàn kiểu gì cũng ra được thôi, còn nếu không thành thì phải xem bản lĩnh của mỗi người, anh thấy đúng không?”
Lý Thần bình tĩnh nói: “Đi thẳng vào vấn đề đi, đừng lôi ân oán của mấy nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới này vào nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả, nói ra điều kiện của anh đi”.
Câu này của Lý Thần đánh thẳng vào chuyện Hoắc Hoàn Vũ đấm Nhan Hạ hồi ban nãy.
Biểu cảm của Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm lập tức thay đổi.
Lời của Lý Thần có nghĩa là hoàn toàn không coi bọn họ là người trong cuộc, chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, chuyện này bọn họ làm sao có thể chịu đựng được.
Bụp một tiếng, Quan Lâm Lâm đập bàn đứng dậy, chỉ vào Lý Thần hét lớn: “Họ Lý kia, anh ngông cuồng cái gì ở đây? Anh nghĩ mình là cái thá gì? Đừng quên rằng trong tay chúng tôi đang có thứ khiến các anh tổn thất nghiêm trọng đấy, anh không sợ lỡ mồm sẽ khiến mình phải chịu hậu quả nặng nề sao?”
Lý Thần nhìn Quan Lâm Lâm, cười nói: “Được thôi”.
Được thôi?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Kinh ngạc nhìn Lý Thần, không hiểu hai từ này phun từ đầu ra.
Quan Lâm Lâm càng thêm kinh ngạc và sửng sốt, chẳng lẽ Lý Thần sau khi nghe mấy lời này của cô ta liền thẹn quá hóa giận sao? Hoặc là trực tiếp buông tay cũng là thái độ bình thường, nhưng câu được thôi này có nghĩa là gì đây!
“Thành thật mà nói, chuyện này là do Lâm Lang Thiên chỉ đạo, các người không có đầu óc này, càng không có cái lá gan ấy. Trước đó có thể tham gia vào là vì Lâm Lang Thiên không muốn mọi chuyện bị bại lộ, cũng không muốn tự mình nhúng tay vào, các người chỉ là đôi găng tay của anh ta mà thôi”.
Lý Thần ôn hòa cười nói: “Đôi găng tay dính máu có thể mất đi bất cứ lúc nào, các người cũng nên tự biết điều đó”.
“Bàn hỏng rồi thì cùng lắm chúng tôi quay đầu rời đi, nhà họ Hoắc sẽ đối phó với các người. Cô nghĩ xem, đến lúc đó, là Lâm Lang Thiên sẽ bỏ qua cho các người hay là cơn thịnh nộ của nhà họ Hoắc sẽ buông tha cho các người?”
Lời nói này của Lý Thần khiến cho bầu không khí giữa hai người Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm trở nên vô cùng kỳ lạ.
Cảm giác không tin tưởng đã bị Lý Thần dễ dàng kích động.
Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ có chút thấp thỏm, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Lâm Lang Thiên.
Nhưng vẻ mặt Lâm Lang Thiên vẫn rất bình tĩnh, nhìn Lý Thần nói: “Anh Lý đúng là có bản lĩnh, chuyện kích động ly gián người khác này đúng chuẩn thành thục, tôi phải ngả mũ bái phục đấy”.
Lý Thần lạnh lùng nhìn Lâm Lang Thiên, nói: “Bữa này không cần ăn nữa, cứ trực tiếp nói thẳng ra điều kiện của anh. Tôi còn bận lắm, không có nhiều thời gian nói nhăng nói cuội với anh ở đây đâu”.
Lâm Lang Thiên cười nói: “Nếu anh đã muốn nhanh chóng thì tôi cũng không ngại nói thẳng, yêu cầu của tôi rất đơn giản. Tất cả mọi thứ tôi đều có thể trả lại cho các anh, nhưng cái giá là năm tỷ, ngoài ra hai người gồm anh và Hoắc Hoàn Vũ... đều quỳ xuống cho tôi!”
Sau khi những từ cuối cùng được thốt ra, nụ cười trên mặt Lâm Lang Thiên lập tức biến mất, biểu cảm trở nên u ám dữ tợn, giống như ác ma xé nát chiếc mặt nạ hóa trang của mình để lộ ra lớp răng nanh.
Khi những lời này nói ra, Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ phá lên cười như điên, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Còn Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ sầm mặt xuống.
Còn về Lưu Quan sát khí bừng bừng khắp người, lúc này chỉ cần một câu nói của Lý Thần, anh ta sẽ lập tức xông tới xé xác Lâm Lang Thiên.
Bây giờ Lưu Quân coi Lý Thần là vị cứu tinh của mình, khi anh ta ra tay hoàn toàn không quan tâm đối phương là cậu chủ nhà nào, cho dù có cao quý đến đâu, đối với Lưu Quân, chỉ cần vặn cái rắc phát là được.
Chương 476:
“Lý Thần, Hoắc Hoàn Vũ, bây giờ anh Lâm đã lên tiếng rồi, các người không còn gì để nói nữa đúng không? Ha ha, còn đắc ý nữa không? Còn ngông nữa không?”, Quan Lâm Lâm cười lạnh nói.
Nhan Hạ sờ vào chiếc mũi bị đau của mình, cay nghiệt nói: “Có bản lĩnh thì lỗi sự kiêu ngạo trước đây ra đi? Bây giờ xem ai chơi chết ai!”
“Nghe thấy chưa, điếc rồi hay là lỗ tai toàn cứt? Anh Lâm bảo các người quỳ xuống!”
Quan Lâm Lâm tỏ ra vô cùng đắc ý, hận không thể nhảy dựng lên, nhìn chăm chăm Lý Thần, kiêu căng nói: “Không phải anh rất có năng lực sao? Không phải anh rất thanh cao sao? Ra về bản thân giỏi giang tiếp đi? Tiếp tục đi chứ, bây giờ tôi xem xem anh lấy gì mà ra vẻ!”
“Tô Vãn Thanh đúng là bị mù mới nhìn trúng mày, tao phải thật tận hưởng bộ dạng quỳ xuống của mày mới được, sau đó chia sẻ cho Tô Vãn Thanh, hỏi xem cô ấy sao lại tìm cái loại ăn bám thế này, ha ha ha”.
“Có lẽ Tô Vãn Thanh lúc đó sẽ chết tâm với mày thôi? Chỉ có tạo, Nhan Hạ mới là định mệnh của cô ấy, tạo mới là người đàn ông xứng đáng với cô ấy!”
Nhan Hạ gần như phát điện, mọi tức giận và ấm ức đều bùng phát vào lúc này.
Anh ta nhìn Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ, cười điên cuồng nói: “Tao đã mong chờ giây phút này rất lâu rồi! Đợi sau khi mày quỳ xuống, tạo sẽ cướp Tô Vãn Thanh đi, mày cứ chống mắt lên mà xem!”
Lâm Lang Thiên khoanh hai tay trước ngực, nhẹ giọng nói: “Xem ra duyên qua đường của hai người không được tốt lắm nhỉ, sao rồi, nghĩ kỹ chưa? Nghĩ kỹ rồi thì quỳ xuống xin lỗi tôi đi”.
“Đúng rồi, không phải anh nói bọn họ là găng tay của tôi sao?”
“Vậy tôi sẽ thêm một điều kiện, anh không chỉ quỳ xuống trước mặt tôi mà còn phải quỳ xuống trước găng tay của tôi nữa, như vậy, tâm trạng của tôi tốt thì sẽ trả đồ cho các người”.
Lúc này Lâm Lang Thiên rất hả dạ, bữa cơm mà hắn sắp xếp hôm nay chính là muốn cố ý làm nhục Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ.
Đối với hắn, hai người này hoàn toàn không có cơ hội lật ngược tình thế.
Chỉ có thể bị mình nắm thóp.
Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm nhìn Lâm Lang Thiên đầy cảm kích.
“Lang Thiên, cám ơn anh vì đã cho bọn em cơ hội được trút giận”, Quan Lâm Lâm dịu dàng nói với Lâm Lang Thiên.
Nhan Hạ kích động nói: “Đúng vậy, cám ơn anh Lâm, ha ha, người như anh Lâm mới gọi là cao cả, chúng mày so với anh ấy là cái thá gì chứ?”
“Đắc ý nhất thời thì coi là bản lĩnh đéo gì, đó là
giờ anh Lâm chỉ cần dùng chút thủ đoạn, không phải là bắt được chúng mày quỳ xuống đấy sao?”
Nhan Hạ vừa nói xong liền cảm thấy một ánh mắt ớn lạnh từ tận xương tủy đang nhìn chằm chằm vào người mình, anh ta nhìn về phía Hoắc Hoàn Vũ, nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh ta, vô thức lùi lại một bước.
Nhan Hạ bị Hoắc Hoàn Vũ đánh cho một trận, đến giờ vẫn còn cái bóng tâm lý trong lòng.
Nhưng Nhan Hạ lập tức nhận ra rằng mình đang chiếm ưu thế, Hoắc Hoàn Vũ hoàn toàn không dám làm gì, trong lòng anh ta lập tức tự tin trở lại.
“Nhìn gì mà nhìn? Có bản lĩnh thì lại đánh tao đi ! “
Hoắc Hoàn Vũ hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm.
Anh ta chưa từng tức giận như thế này bao giờ.
Bởi vì dùng lực quá mạnh, các khớp ngón tay của anh ta phát ra tiếng kêu như đậu rán.
Nhưng anh ta vẫn phải cố kìm nén.
Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh như băng quét qua ba người Lâm Lang Thiên, Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm một cái.
Ngay khi Hoắc Hoàn Vũ định nói, Lý Thần đã lên tiếng trước.
“Lưu Quân, nếu anh ta đã muốn bị đánh như vậy thì đáp ứng yêu cầu của anh ta đi”.
Lý Thần vừa dứt lời, Lưu Quân, người đã không kiềm chế bản thân được từ lâu lúc này mạnh mẽ lao ra như một con hổ xổng chuồng.
Khoảng cách bảy, tám mét, ở giữa còn một chiếc bàn tròn lớn đủ cho hai mươi người ngồi.
Chỉ thấy Lưu Quân hiên ngang đạp lên mặt bàn, cơ thể vạm vỡ nhưng vô cùng linh hoạt, chớp mắt vài cái anh ta đã bước qua bàn tròn và đi tới trước mặt Nhan Hạ.
Lúc này, vẻ hoảng sợ trên mặt Nhan Hạ mới dần dần lộ ra.
Nhưng Lưu Quân đã túm lấy cổ áo anh ta, xoay anh ta vòng vòng mấy lần rồi ném lên mặt bàn.
Chương 477:
Những tiếng động lớn vang lên.
Dao dĩa vỡ tan tành, thậm chí những chiếc đĩa trên bàn xoay cũng nứt toác.
Nhan Hạ thống khổ hét lên, nằm trong những mảnh vụn thủy tinh, máu me đầm đìa.
Tất cả những chuyện này diễn ra quá nhanh, Quan Lâm Lâm chỉ kịp hét lên một tiếng.
Còn ánh mắt của Lâm Lang Thiên giật giật, trong lòng kinh hãi nhưng vẫn phải cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Ngay cả Hoắc Hoàn Vũ cũng bị chấn động.
Anh ta không ngờ rằng Lý Thần, người luôn yêu cầu sự ổn định trong cách làm việc lại đột nhiên làm ra chuyện bạo lực còn hơn cả anh ta.
Anh ta đương nhiên là muốn đánh cho Nhan Hạ một trận, nhưng Lý Thần lại bảo Lưu Quân ra tay, vậy thì Nhan Hạ chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Lý Thần, anh điên rồi!”, Lâm Lang Thiên tỏ ra nghiêm túc, lớn giọng chỉ trích.
“Tôi điên rồi?”, Lý Thần cười nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Hoắc Hoàn Vũ.
“Trước đây tôi đã nói với anh rồi, đối nhân xử thể, đối với những người bên dưới, phải lấy lợi làm mấu chốt, như vậy họ mới hết lòng làm việc cho mình được”.
Nói xong, Lý Thần vỗ vai Hoắc Hoàn Vũ.
“Bây giờ tôi sẽ dạy anh một đạo lý nữa, khi đối nhân xử thế, đối với kẻ thù của mình, nhất định không được nhân từ! Quan trọng nhất là không được để kẻ thù nắm thóp điểm yếu của mình, cùng lắm thì liều một phen!”
“Lúc không cần cúi đầu thì tuyệt đối không được cúi đầu, tuyệt đối không được thỏa hiệp!”
Lý Thần liếc nhìn Lâm Lang Thiên, sắc mặt có chút thay đổi.
“Nếu không cho dù vượt qua được ải này thì người ta sẽ lại nghĩ ra trò khác thôi”.
“Bởi vì đàn ông sống trong thế giới này có thể bị đánh, bị mắng, bị trợn mắt, nhưng đầu gối bên dưới và trán bên trên ngoài bố mẹ ra thì tuyệt đối không được dùng cho bất kỳ ai khác”.
Hoắc Hoàn Vũ ngây người nhìn Lý Thần, chỉ cảm thấy Lý Thần lúc này hoàn toàn khác với Lý Thần thường ngày.
Lý Thần thường ngày cho anh ta cảm giác như Khổng Tước tướng quân có Chí Tôn trong tay, bình thản vô sự với mọi chuyện, dáng vẻ thờ ơ không quan tâm như thể không có chuyện gì có thể khiến anh thay đổi sắc mặt được.
Nhưng lúc này Lý Thần lại hóa thân thành Chiến Thần Huyền Hà dũng mãnh, khí chất của anh mặc dù không mang lại cho người khác cảm giác quá hùng hổ mãnh liệt, nhưng anh tựa như một ngọn núi, nắm vững chắc giữa trời và đất.
Dường như chỉ cần anh đứng đó, trời có sập cũng không sập được.
Hoắc Hoàn Vũ dù là một người đàn ông, nhưng dù sao anh ta cũng là con cháu nhà tài phiệt luôn gây ra vô số rắc rối, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Lý Thần, anh ta có thể cảm nhận được một sự an toàn tuyệt đối.
Dường như chỉ cần tên này ở đó thì dù có đâm một lỗ trên trời anh cũng có thể lấy lại được.
Lúc này, Lâm Lang Thiên cố gắng kìm chế sự chấn động và sự sợ hãi mà anh ta không muốn thừa nhận ở trong lòng, nghiến răng nói: “Lý Thần, anh muốn cá chết lưới rách với tối đúng không?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Anh đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, không phải chỉ là một công ty thôi sao, tôi quay về có thể đăng ký thêm cho Hoắc Hoàn Vũ bảy tám cái khác, còn về tư liệu dự án, anh thích thì tặng cho anh đấy, anh cho rằng tôi không làm ra cái tốt hơn được sao?”
Lâm Lang Thiên hậm hực nhìn chằm chằm Lý Thần, tức giận nói: “Được, nếu anh đã nói như vậy thì không có bàn bạc gì nữa!”
“Vậy thì khỏi bàn!”
Lý Thần đột nhiên tăng âm lượng.
“Tổn thất này tôi vẫn có thể gánh được, nhưng sau này, tôi phải nói rõ cho anh biết, anh và nhà họ Lâm, còn có hai tên hề này đều sẽ là kẻ thù số một của nhà họ Hoắc và toàn bộ tập đoàn kinh doanh Hồng Kông!”
“Tập đoàn kinh doanh ở Hồng Kông, còn có Lý Thần tôi, sẽ tấn công nhà họ Lâm bằng mọi giá! Bắt đầu từ thời khắc này, chúng ta chính thức khai chiến toàn diện!”
“Trong trận chiến này, sống chết phân định rõ, tuyệt đối sẽ không có hòa giải!”
Giọng nói vang vọng trong đại sảnh nguy nga.
Rõ ràng phòng bao hạng nhất của khách sạn năm sao này có điều hòa trung tâm, nhiệt độ ổn định nên vô cùng mát mẻ và dễ chịu.
Nhưng Lâm Lang Thiên lại cảm thấy ngực mình thắt lại, dường như không thể thở nổi.
Còn Hoắc Hoàn Vũ kích động đến mức muốn hét ầm lên để trút bỏ những cảm xúc đã tích tụ bấy lâu nay của mình.
Bá đạo!
Thật sự quá bá đạo!
Đỉnh của chóp!
Hoắc Hoàn Vũ hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lý Thần, chỉ cảm thấy nếu như có một ngày anh ta có thể nghênh ngang ngạo nghễ như vậy thì có chết cũng đáng!
Chương 478:
Đầu óc Lâm Lang Thiên ong ong.
Hắn nghĩ không ra.
Nghĩ không ra vì sao rõ ràng hắn đang chiếm ưu thế, nhưng mọi chuyện lại phát triển đến bước buộc hẳn phải đi vào ngõ cụt, không thể tiến lên hay lùi xuống.
Kịch bản thay đổi rồi?
Lâm Lang Thiên không thể hiểu nổi.
Hắn cứ ngỡ rằng mình đã nắm trong tay một con át chủ bài, việc tiếp theo hắn cần làm là làm nhục Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ, sau đó sẽ gửi những thứ này về cho gia tộc.
Bằng cách này, hắn vừa được hưởng lợi vừa lấy được cái danh của gia tộc, rõ ràng là một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng nhìn Lý Thần lúc này, Lâm Lang Thiên đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn là quá ngây thơ.
Hắn có thể cảm giác được Lý Thần không chỉ nói cho vui mồm, anh thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng... hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được!
“Anh nghĩ rằng mình là ai vậy? Dựa vào mình anh mà đại diện cho toàn bộ tập đoàn kinh doanh
Hồng Kông à?”, Lâm Lang Thiên cười khẩy nói, vẫn cố gắng vùng vẫy.
“Dựa vào thể diện của tôi nên mới mời được tổ đại gia tộc tới, đổi lại là nhà họ Lâm, có người liếc mắt tới các người không?”, Lý Thần thản nhiên nói.
Lâm Lang Thiên nghiến răng, chỉ cảm thấy mình bị lời nói này của Lý Thần tát bôm bốp vào mặt.
Vẫn không thể vùng vẫy được.
Bởi vì lời Lý Thần nói là sự thật.
ở nhà họ Lâm, mấy ngày nay Lâm Lang Thiên đều nghe các trưởng lão trong gia tộc nhắc tới chuyện này.
Người đứng đầu của tứ đại gia tộc ở Hồng Kông cùng tới Yển Kinh toàn bộ là nhờ có Lý Thần, điều này khiến cho các ông lớn bên trên đều rất tán thưởng và hài lòng với anh.
Bởi vì theo một ý nghĩa mà nói, đây là lần đầu tiên giới tinh hoa hàng đầu trong cộng đồng doanh nhân Hồng Kông tới tiếp xúc thân thiện với đại Lý từ khi Hồng Kông sáp nhập lại.
Là một sự kiện chiến lược liên quan trực tiếp đến cấp cao nhất.
Nói cách khác, Lý Thần đã đóng góp không ít công lao.
Những chuyện có liên quan đến xã hội như thế này đều là chuyện rất lớn.
“Hừ, những doanh nhân Hồng Kông đó thông minh hơn những người khác, coi như đến Yến Kinh là nể mặt anh đi, nhưng đến bước đối đầu với nhà họ Lâm thì vẫn là một chuyện lớn, anh dựa vào đầu mà đại diện cho bọn họ?”, Lâm Lang Thiên cố gắng đè nén nỗi bất an trong lòng, gượng cười nói.
Lý Thần lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi không cần phải giải thích với anh tôi dựa vào đầu mà làm được, nếu anh không tin thì có thể thử xem”.
Lâm Lang Thiên nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Vậy ý của anh bây giờ là như nào? Muốn giải quyết chuyện này như thế nào”.
“Đơn giản thôi, trả đồ lại đây, chúng tôi có thể không truy cứu trách nhiệm”, Lý Thần thản nhiên nói.
Lâm Lang Thiên tức đến mức bật cười: “Ý của anh là tối tốn nhiều công sức như vậy rồi trả hết lại toàn bộ cho anh, một chút lợi ích cũng không nhận được sao? Anh coi tôi là cái gì vậy?”
“Những thứ đó làm sao anh có được, trong lòng anh tự biết rõ. Anh trộm đồ của tôi, bây giờ tôi muốn anh trả lại cho tôi mà không truy cứu trách nhiệm đã là khoan dung lắm cho anh rồi, anh còn muốn lợi ích cơ à? Anh đang nằm mơ sao?”, Lý Thần hỏi ngược lại.
Lâm Lang Thiên nói thẳng: “Nếu thái độ của anh đã như vậy thì bỏ đi, cứ chờ đấy mà xem”.
Lâm Lang Thiên biết rằng bây giờ hắn tuyệt đối không được đồng ý yêu cầu của Lý Thần, nếu không hẳn sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.
Hơn nữa chuyện này nếu như truyền ra ngoài, người trong gia tộc sẽ nhìn hắn như thế nào?
Dù sau này Lý Thần làm thế nào, cứ giao đồ cho gia tộc trước, cũng được coi là có chút công lao.
Nói cho cùng thì Lâm Lang Thiên vẫn không tin rằng Lý Thần có năng lực điều động toàn bộ tập đoàn kinh doanh Hồng Kông.
Thế thì khoa trương quá.
Lý Thần là cái thá gì chứ?
Chỉ là có một ít tiền thôi.
Nhưng gia chủ của tứ đại gia tộc ở Hồng Kông, người nào mà không phải là tỷ phú giàu nứt đố đổ vách?
Bọn họ liệu sẽ nghe lời một người đáng tuổi con cháu như Lý Thần sao?
Lâm Lang Thiên cảm thấy đây rõ ràng là ảo tưởng.
Chương 479:
Và sự lựa chọn của Lâm Lang Thiên không khiến cho Lý Thần cảm thấy quá bất ngờ.
Thậm chí mọi chuyện đều đang nằm trong dự liệu của anh.
Thật ra ngay từ khi chuyện này bắt đầu, Lý Thần đã biết rằng đây không phải là chuyện mà anh và Hoắc Hoàn Vũ có thể xử lý hoàn toàn được.
Lý do anh làm nhiều như vậy là vì anh đang có kế hoạch khác.
Vì vậy lúc này, Lý Thần không nói thêm một câu thừa thãi, lập tức xoay người rời đi.
Hoắc Hoàn Vũ dường như cũng nghĩ thông rồi, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Lang Thiên một cái, sau đó đi theo ra ngoài.
Còn Lưu Quân rời đi sau cùng, trước khi đi, anh ta còn mỉm cười ranh mãnh nói với Lâm Lang Thiên.
“Mau đưa chiếc găng tay đó của anh đến bệnh viện đi, muộn rồi có thể bị tàn phế đấy”.
Sau khi nói xong, Lưu Quân lập tức bỏ đi, không thèm nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lâm Lang Thiên.
Đám người Lý Thần vừa đi, Quan Lâm Lâm liền hét lên với Lâm Lang Thiên: “Lang Thiên, anh mau tới xem anh họ của em đi, anh ấy ngất rồi, chảy nhiều máu lắm”.
Sắc mặt Lâm Lang Thiên lập tức thay đổi, nếu như Nhan Hạ thật sự chết ở đây, vậy thì trò vui này thành chuyện lớn rồi.
“Mau gọi xe cấp cứu!”
Trên xe quay về.
“Lưu Quân, anh đánh chết Nhan Hạ rồi à?”, Hoắc Hoàn Vũ ngửa cổ hỏi Lưu Quân đang lái xe.
Lưu Quân vui vẻ nói: “Làm sao mà được chứ, không phải anh Thần nói chỉ cần đánh hắn một trận là được mà. Tôi chỉ đánh gãy xương cụt của hắn, nếu như điều trị kịp thời thì khoảng nửa năm sẽ hồi phục, còn nếu như chậm trễ thì e rằng sẽ tàn phế cả đời”.
"Ồ..
Hoắc Hoàn Vũ hít sâu một hơi.
“Hôm nào dạy tôi nhá, mấy đòn này của anh đỉnh vãi chưởng”.
Vốn tưởng rằng Hoắc Hoàn Vũ biết điều rồi, nhưng Lý Thần phát hiện ra anh dường như đã xem thường bản tính công tử trong người Hoắc Hoàn Vũ, anh ta hoàn toàn không thấy mức độ nghiêm trọng của chuyện này mà ngược lại còn muốn thử.
“Anh Hoắc, anh chịu không nổi đầu, luyện tập vất vả lắm”, Lưu Quân thành thật nói.
“Tôi là người không thể chịu được gian khổ sao?”, Hoắc Hoàn Vũ không phục nói.
“Đúng vậy”, Lưu Quân cũng rất thành thật trả lời.
“Anh!”, Hoắc Hoàn Vũ tức giận, nhưng cũng phải công nhận: “Chỉ được cái nói đúng”.
Sau khi nói đùa vài câu với Lưu Quân, Hoắc Hoàn Vũ quay đầu hỏi Lý Thần: “Tôi quyết định rồi”.
“Quyết định gì?”, Lý Thần cười hỏi.
“Bây giờ trực tiếp tới chỗ ông nội để nhận tội”, Hoắc Hoàn Vũ hít sâu một hơi.
“Nghĩ thông rồi à? Không sợ sao?”, Lý Thần tò mò hỏi.
Hoắc Hoàn Vũ hậm hực nói: “Anh tưởng rằng tôi không nhìn ra được sao, thằng chó Lâm Lang Thiên đó hoàn toàn không có ý định trả hợp đồng lại, còn muốn tôi quỳ xuống trước mặt hắn? Mẹ kiếp sớm muộn gì tôi cũng ném hẳn xuống sông cho cá ăn”.
“Chuyện này cũng chẳng giấu được, trước đây tôi không dám quay về thú nhận, nhưng anh làm nhiều như vậy không phải là muốn để cho tôi biết, cái họa do tôi gây ra phải trả một cái giá đắt sao”.
Những lời này của Hoắc Hoàn Vũ thực sự khiến Lý Thần có một cái nhìn khác về anh ta.
“Đúng vậy, tôi làm những chuyện này vì muốn cho anh trải nghiệm một chút, trên thương trường đầy phong ba bão táp này sẽ không ngừng xuất hiện vô số thủ đoạn xấu xa”.
“Ông của anh sẽ già đi, bố anh cũng không thể bảo vệ anh cả đời được, bọn họ không thể đứng chắn trước mặt anh được, anh phải học được cách tự gánh vác hậu quả”.
Hoắc Hoàn Vũ trầm mặc gật đầu, nhìn khung cảnh buổi tối tấp nập của Yến Kinh ngoài ô cửa sổ, có chút thất thần nói: “Đúng vậy, tôi đúng là nên học một vài thứ “
Lý Thần muốn an ủi Hoắc Hoàn vài câu, nghĩ rằng anh ta đã nghĩ thông rồi, nhưng vừa nghe câu tiếp theo của anh ta liền muốn đập cho anh ta to đầu.
“Nhưng mà anh có thể bảo vệ tôi cả đời mà? Anh còn nhỏ tuổi hơn tôi, thế thì lúc nào cũng đi trước mặt tôi được nhỉ?”
“Lưu Quân”.
“Có!”
“Dừng xe, ném tên không biết xấu hổ này xuống biển cho cá ăn đi”.
Chương 480:
"Ấy, đừng! Tôi chỉ nói đùa thôi! Hơn nữa, từ trước tới giờ chỉ có tôi vứt người ta cho cá ăn. Anh là em rể của tôi, không thể nào mà lại vứt tôi xuống biển cho cá ăn được mà?”
Hoắc Hoàn Vũ vội vàng lên tiếng. Trước đây anh ta trời không sợ đất không sợ. Bây giờ cũng vậy. Chỉ có duy nhất Lý Thần là trong anh ta tồn tại sự sùng bái và kiêng dè.
Thực ra nhân sinh quan của Hoắc Hoàn Vũ hết sức đơn giản.
Ra ngoài nhìn ai khó chịu là xử.
Xảy ra chuyện thì về kêu phụ huynh.
Cái logic đó đã theo anh ta hơn hai mươi năm cuộc đời, trước giờ vẫn luôn thế.
Chỉ có điều phụ huynh của Hoắc Hoàn Vũ nhiều khi là do Hoắc An Lan đóng vai.
Thế nhưng những chuyện cỏn con đó của anh ta, Hoắc Chẩn Châu đều biết hết.
Ông Hoắc cũng rất đau đầu. Thế nhưng trước đây ông ấy cũng từng như vậy. Về phương diện đó con trai mình giỏi giang cũng hết cách.
Nếu không đã không để trọng trách giáo dục Hoắc Hoàn Vũ cho Lý Thần.
Nhưng bất luận thế nào thì khi Hoắc Chấn Châu đêm hôm tìm tới, ngồi xuống ghế hút thuốc với vẻ ảo não và bộ dạng đông cứng như trái cà của Hoắc Hoàn Vũ kia thì đúng là cảm giác cũng căng thẳng thật.
Con mình thì mình rõ. Với biểu cảm như thế này của Hoắc Hoàn Vũ thì tức là đã xảy ra chuyện mà đến cả Hoắc An Lan cũng không thể giải quyết được nữa.
Thế nhưng Hoắc Chấn Châu lại tò mò nhìn Lý Thần. Ông ấy không hiểu tại sao Lý Thần lại có biểu cảm như vậy.
Lấy ra một điếu thuốc, Hoắc Chấn Chấu ngồi xuống trước mặt hai người và nói: “Nói đi, lại gây ra chuyện gì rồi?”
Hoắc Hoàn Vũ thở dài, nhìn Hoắc Chấn Châu với vẻ ngập ngừng. Bộ dạng gây sự nhưng lại không dám nói với phụ huynh mà đang tự trách móc chính mình.
Thái dương Hoắc Chấn Châu càng co giật mạnh hơn.
“Có gì mau nói”, Hoắc Chấn Châu nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Hầy.”, Hoắc Hoàn Vũ thở dài, sắc mặt chua chát: “Sự việc là thế này.”
Một tiếng sau, Hoắc Chấn Châu và Lý Thần, vả cả Hoắc Hoàn Vũ với khuôn mặt in đỏ một vết tát như trái cà bị đánh bẹp cùng thở dài trước mặt ông cụ.
Ba người cùng thở dài khiến ông cụ chau mày.
Hoắc Chấn Châu thuật lại từ đầu tới cuối câu chuyện cho ông cụ, rồi xoa mặt, cười khổ: “Bố, chuyện này tới phiền bố thật không phù hợp. Nhưng thế cục đã khác. Nếu phía nhà họ Lâm do đích thân ông cụ Lâm ra tay thì với thân phận của con không ổn, đành phải mời bố ra mặt thôi”.
“Lúc con còn trẻ, tôi đã chùi mông cho anh rồi, giờ tôi từng này tuổi mà còn phải chùi mông cho con của anh nữa à. Tôi nợ hai bố con nhà anh đấy à?”, ông cụ tức giận nói.
Hoắc Chấn Châu: ".”
Hoắc Hoàn Vũ: "..”
Lý Thần suýt nữa thì bật cười.
Sau đó, bầu không khí trong phòng trở nên đanh lại.
Quan trọng nhất bây giờ vẫn là giải quyết vấn đề.
“Chuyện này, Hoàn Vũ, cháu làm ông thất vọng quá”, ông cụ nhìn Hoắc Hoàn Vũ và nói.
Vẻ áy náy lúc này trên mặt Hoắc Hoàn Vũ không phải là giả bộ nữa. Anh ta đứng dậy nói: “Ông nội, cháu biết rồi, cháu chấp nhận bị phạt ạ”.
“Hừ, Hoắc Chấn Châu hừ giọng lạnh lùng: “Thủ đoạn của thế hệ sau thuộc nhà họ Lâm quá ác độc và bỉ ổi. Còn trẻ mà đã giở thủ đoạn như thế, thì sau này sẽ thế nào?”
“Dù có bỉ ổi thì chuyện lần này cũng là do con trai anh bị người ta nắm được thóp, thua thì nhận, chẳng có gì phải phàn nàn”, ông cụ thản nhiên nói.
Vừa nói, ông cụ vừa nhìn Hoắc Chấn Châu và nói: “Là con trai của anh, vấn đề cần giải quyết, nhưng phạt cũng không tránh khỏi, anh nói đi”.
Hoắc Chấn Châu nghiến răng: “Cách toàn bộ chức vụ của Hoắc Hoàn Vũ ở trong và ngoài công ty của gia tộc, tạm dừng tất cả thẻ tín dụng và việc sử dụng tài sản trong vòng nửa năm”.