Hoắc Hoàn Vũ chậc lưỡi, nhún vai, không biết là có ý gì.
Lý Thần không nói gì thì anh ta cũng sẽ phải phối hợp để diễn tiếp vở kịch này.
Mặc dù lúc này anh ta rất muốn cầm chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu hai người nhà họ Ngô.
“Lúc trước tôi đã từng điều tra”, Lý Thần thản nhiên lên tiếng, nói với Ngô Giang Hải.
“Nhà họ Ngô các người đúng là có chút năng lực về việc tuyên truyền, vì vậy hai anh em các người đều làm về truyền thông, dưới tên các người có mấy công ty về truyền thông lận, và mỗi năm cũng kiếm không hề ít”.
Ngô Giang Hải nheo mắt nhìn Lý Thần, cười lạnh lùng: “Nói những điều đó ra làm gì? Sợ rồi à? Muốn trả lại công ty rồi sao? Cũng được, bồi thường thêm hai mươi triệu tệ coi như là phí tổn thất tinh thần thì tao sẽ tha cho”.
Đôi mắt Ngô Hồng Hà sáng rực, vội vàng nói: “Đúng vậy, hai mươi triệu tệ đã là rẻ lắm rồi, ngoan ngoãn trả lại công ty cho tao. Tâm trạng tốt thì tao sẽ tha cho, nếu không, thì không còn gì đâu”.
Lý Thần thở dài: “Nếu các người kinh doanh về truyền thông nữa thì dễ rồi, đợi tôi tấn công đi nhé”.
Nói tới đây, Lý Thần ngước nhìn hai anh em Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà, lạnh lùng nói: “Hoặc là các người cũng có thể sử dụng thủ đoạn của các người để đối phó với tôi, ai dựa vào năng lực của người đó”.
Sắc mặt Ngô Giang Hải và Ngô Hồng Hà tối sầm, lạnh lùng nói: “Mày thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không!”
“Ở thủ đô, mày đòi đấu với tao? Mày lấy cái gì ra để đấu, nếu tao bóp chết mày thì còn dễ hơn là bóp một con kiến đấy! Nực cười, ngày mai đợi công ty mày đóng cửa đi nhé!”
“Lý Thần, là do tự mày muốn chết, không trách tao được. Tao sẽ cho mày một bài học thật sâu sắc. Để mày biết, số tiền và thủ đoạn của mày trong mắt tao chẳng là cái đinh gì!”
“Hay là mày tìm được một nhân vật nào đó để đối phó với tao? Tao nói cho mày biết, giữa người với người đều theo tầng cả, một loại phế vật như mày thì bạn mà mày có thể tìm được cũng đều là rác cả thôi, để xem đứa nào dám đứng ra đối đầu với tao?”
“Phụt…”
Hoắc Hoàn Vũ đang uống nước bỗng phun ra ngoài và phun hết lên mặt của Ngô Giang Hải.
Trong nháy mắt khiến Ngô Giang Hải như được gột rửa.
Hoắc Hoàn Vũ trầm mặt nhìn chăm chăm Ngô Giang Hải, nói bạn của Lý Thần là rác rưởi thì khác gì nói chính anh ta chứ?
Với tính cách của anh ta thì sao có thể nhẫn nhịn được?
Vừa nói, Ngô Giang Hải vừa quay lại nhìn Hoắc Hoàn Vũ: “Anh Hoắc, anh vẫn chưa từng thấy ai chui qua háng phải không? Sẽ nhìn thấy ngay thôi, ha ha!”
Hoắc Hoàn Vũ chậc lưỡi, nhún vai, không biết là có ý gì.
Lý Thần không nói gì thì anh ta cũng sẽ phải phối hợp để diễn tiếp vở kịch này.
Mặc dù lúc này anh ta rất muốn cầm chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu hai người nhà họ Ngô.
“Lúc trước tôi đã từng điều tra”, Lý Thần thản nhiên lên tiếng, nói với Ngô Giang Hải.
“Nhà họ Ngô các người đúng là có chút năng lực về việc tuyên truyền, vì vậy hai anh em các người đều làm về truyền thông, dưới tên các người có mấy công ty về truyền thông lận, và mỗi năm cũng kiếm không hề ít”.
Ngô Giang Hải nheo mắt nhìn Lý Thần, cười lạnh lùng: “Nói những điều đó ra làm gì? Sợ rồi à? Muốn trả lại công ty rồi sao? Cũng được, bồi thường thêm hai mươi triệu tệ coi như là phí tổn thất tinh thần thì tao sẽ tha cho”.