Mặc dù Lưu Đại Hùng kinh doanh bất động sản chứ không phải làm bên mảng giải trí, nhưng đừng quên rằng Lưu Đại Hùng còn có biệt danh là ‘máy thu hoạch nữ minh tinh’.
Dựa vào vốn liếng của mình, ông ta có quan hệ mật thiết với các ông trùm của làng giải trí Hồng Kông.
Nhưng Lâm Minh đột nhiên bán điện ảnh Hoan Ngu, nhà họ Lưu ông ta không hề biết chút tin tức nào.
Lý Minh Đường ở bên cạnh nheo mắt nhìn Lý Thần, lạnh lùng nói: “Lẽ nào mục đích hắn đến Hồng Kông là vì điện ảnh Hoan Ngu sao? Hắn muốn chen chân vào giới giải trí?”
Các gia tộc giàu có ở Hồng Kông dù lớn hay nhỏ đều nhìn Lý Thần như tâm điểm của đám đông.
Lúc này, họ chợt nhận ra rằng trong tương lai, ở Hồng Kông sẽ có một chỗ đứng cho chàng thanh niên tới từ đại lục này.
Sau khi Lâm Minh bước xuống, ông ấy trìu mến đi về phía Lý Thần với nụ cười tươi rói.
“Hành động này của sếp Lâm khiến tôi có chút ngạc nhiên”, Lý Thần nói.
Lâm Minh cười nói: “Làm trong ngành giải trí khác với những ngành khác, ông chủ trong ngành này cần phong độ cao một chút, nếu không thì những nghệ sĩ bên dưới sẽ nghi ngờ năng lực của ông chủ mất”.
Lý Thần nhún vai, nói: “Không sao cả, dù sao sau này khi giao dịch chính thức hoàn thành thì cũng phải thông báo với bên ngoài, chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
Sau tin tức nóng hổi về việc Lý Thần mua lại điện ảnh Hoan Ngu, bữa tiệc từ thiện đã hoàn toàn kết thúc.
Giới giàu có bắt đầu bàn tán, chỉ là phần lớn chủ đề bàn tán của họ đều xoay quanh một cái tên… Lý Thần!
Ở một cánh cửa khá ít người, Lý Diệu Khang và Lưu Đại Hùng mang vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Lưu Minh Đường và Lưu Tử Hào đang vác mặt mâm đi tới.
“Chúng mày thật khiến tao thất vọng”, Lý Diệu Khang không nể tình khiển trách.
Sắc mặt Lý Minh Đường u ám, nghiến răng nói: “Là do thằng đại lục đó quá bì ổi!”
“Bì ổi! Có thể làm ăn lớn, ai mà không bì ổi, mày bì ổi không lại người ta thì bị người ta giẫm lên, thế thôi”, Lý Diệu Khang lạnh lùng nói.
Lưu Tử Hào ở bên cạnh không dám nói lời nào.
Lưu Đại Hùng nhìn con trai mình một cái thật sâu, nói: “Chúng mày không phải là đối thủ của nó”.
Lý Minh Đường không phục nói: “Chỉ là một lần thất bại thôi, con sẽ tìm thấy cơ hội, một phát giết chết hắn!”
“Được rồi”, Lý Diệu Khang mất kiên nhẫn trách mắng một câu, nói: “Việc lớn cần làm gấp, đừng lỡ dở thời gian nữa, hai đứa tự mình quay về đi, thời gian này tém tém lại một chút cho bố!”
Sau đó, Lý Diệu Khang và Lưu Đại Hùng bước ra khỏi khách sạn, vội vã bước vào một chiếc Rolls Royce đã đậu từ lâu dưới sự bảo vệ của các vệ sĩ.
Bên trong xe có một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, phong thái bất phàm ngồi đó.
Người đàn ông trung niên này có thân hình vạm vỡ, mái tóc vàng, đôi mắt xanh, rõ ràng là một người phương Tây.
Khi Lý Diệu Khang lên xe, ông ta đang nhàn nhã lắc ly rượu.
Đóng cửa xe lại, người đàn ông đó nhìn ly rượu vang trong tay, cười nhẹ nói: “Sếp Lý, sếp Lưu, con trai của các ông trông có vẻ còn non nớt lắm”.
Con trai không có tố chất là việc của mình, mình có thể đánh, có thể mắng, nhưng bị người khác nói thì lại là chuyện khác rồi.
Vì vậy, sắc mặt Lý Diệu Khang không được tốt lắm, cứng ngắc nói: “Ông Rogers, chúng ta hãy nói về kế hoạch của chúng ta đi”.
Rogers bình thản đáp: “Theo những gì đã nói trước đây, quỹ lượng tử của chúng tôi đã thuyết phục được một nhóm các nhà tư bản Phố Wall, những người đều rất quan tâm đến kế hoạch này, và tất cả những gì các ông cần làm là hợp tác với chúng tôi từ bên trong Hồng Kông”.
“Bong bóng nền kinh tế Internet của Mỹ sắp vỡ, một khi vỡ ra, chúng ta sẽ bắt tay hành động ngay lập tức. Bữa tiệc thịnh soạn với quy mô lớn lên tới hàng tỷ sẽ sớm đến thôi”.