Sự thật đã chứng minh, chỉ cần Lý Thần nói rằng anh đã có chuẩn bị thì sẽ không bao giờ khiến cô phải thất vọng.
“Một tỷ lần thứ hai, có ai tăng giá không?”
Giọng của MC vang vọng khắp trong hội trường.
Bên dưới một mảng im lặng, không ai nghĩ rằng cuộc chiến khốc liệt sẽ kết thúc với ưu thế áp đảo nghiêng về nhà họ Hà như vậy.
Hà Chí Thành chỉ vào người Lý Thần, cười một cách ngạo mạn: “Không phải mày rất có năng lực sao! Mày hô tiếp cho ông đi! Ông đây dùng tiền đập chết mẹ mày! Dám chơi với ông à, mày còn kém xa lắm!”
Dường như ngay sau câu nói của Hà Chí Thành, giọng nói của Lý Thần vang vọng khắp hội trường.
“1,2 tỷ”.
Gió nhẹ mây trôi, phong thái tự tin không thua kém bất cứ ai.
Ai nấy đều trợn tròn mắt lên nhìn, trong lúc bọn họ đều đang tưởng rằng Lý Thần sẽ đầu hàng thì anh lại trực tiếp ép giá lên hai trăm triệu với thái độ vô cùng tự tin.
“Lý Thần, không phải chúng ta không cần nữa sao?”, Tô Vãn Thanh nhỏ tiếng hỏi, không hiểu hành động của Lý Thần lắm.
“Nhà họ Hà có nhiều tiền như vậy, để bọn họ bỏ thêm mấy trăm triệu nữa đi”, Lý Thần cười nhẹ.
Tô Vãn Thanh lập tức hiểu ra, nhìn anh với ánh mắt ‘cậu xấu quá’, khóe miệng khẽ mỉm cười, hành động này có nghĩa là ‘tôi thích lắm”.
Lý Thần nhìn về phía Hà Chí Thành, kẻ vừa rồi vẫn còn cười một cách ngông cuồng bây giờ đã im bặt, giống như bị ai đó bóp nghẹt ở cổ họng vậy, lúc này khóe miệng anh khẽ nhếch lên một đường cong.
Đường cong này trong mắt Hà Chí Thành là một sự khiêu khích rõ ràng và sự chà đạp triệt để lên lòng tự tôn của anh ta.
Như thể những gì anh ta vừa nói giống như màn tấu hài của một thằng hề vậy.
“1,2 tỷ lần thứ nhất!”, giọng nói của MC truyền tới.
Khóe miệng Hà Chí Thành giật giật, cười hung tợn: “Mày đừng đắc ý, mày nghĩ rằng 1,2 tỷ thì có thể thắng sao? So về độ nhiều tiền với nhà họ Hà tao, mày có đủ tư cách à?”
“Cuộc đấu giá này tao nhất định sẽ không thua”.
Hà Chí Thành nhớ lại về số điện thoại mà Hà Thế Vinh đã đưa cho mình trước khi ra ngoài.
Được doanh nhân Hồng Kông coi trọng, hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ của bọn họ, lần này, phần lớn nguồn vốn lưu động của nhà họ Hà đều đã được tập trung lại.
Hà Chí Thành nắm trong tay một số lượng chip khổng lồ.
Lòng tự trọng không cho phép anh ta thua, 1,5 tỷ mặc dù vượt qua dự liệu khá nhiều, nhưng anh ta đã tức đến sùi bọt mép, nghiến răng nói: “1,5 tỷ!”
Biểu cảm của Hà Chí Thành trông rất gớm ghiếc.
Cái giá này đã phá vỡ tầm mắt của vô số người.
Những tiếng hít thở sâu truyền tới.
Giờ phút này, mọi người đều nghĩ như nhau, nhà họ Hà này, thật sự không coi tiền là tiền.
“1,5 tỷ? Còn nữa không? 1,5 tỷ lần thứ nhất!”
Giọng nói của MC cũng trở nên hào hứng.
“1,5 tỷ lần thứ hai!”
Hà Chí Thành mỉm cười đắc ý nhìn Lý Thần nói: “Mày tiếp tục hô đi, sao lại không hô nữa? Hả? Có bản lĩnh thì tiếp tục tăng giá đi, tao đéo tin là mày có thể tăng lên được tới 2 tỷ!”
Trên bục, Hoắc Chấn Châu quay đầu hỏi người xung quanh: “Người vừa hét 1,2 tỷ đó là ai?”
Lập tức có người ghé vào bên tai ông ta cung kính đáp: “Sếp Hoắc, anh ta là người của công ty bất động sản Thần Thanh, thuộc phe phái nhà họ Tô ở địa phương”.
Hoắc Chấn Châu gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó quay đầu liếc nhìn Lý Thần, nói một cách đầy ẩn ý: “Chàng trai này rất thú vị”.
Hoắc Hoàn Vũ nghiêng người tới nói với Hoắc Chấn Châu: “Bố, người còn lại là Hà Chí Thành, trước đây con đã từng nhắc tới, cậu thanh niên mà bố nói, rõ ràng là đã bị mức giá của Hà Chí Thành dọa sợ rồi, không có tiền đồ gì cả, mới thế mà đã rén rồi”.
Hoắc Chấn Chân lại bình thản nói: “Cậu ta đang dắt chó đi dạo, vậy mà cũng không nhìn ra được à?”.