Lý Minh Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như không phải hắn khích con, con cũng sẽ không đầu tư số tiền lớn như vậy vào để bán khống!”
Sắc mặt Lý Diệu Khang sầm xuống, tức giận nói: “Mày tự mình ngu ngốc phạm lỗi lại còn đổ tội cho người khác? Bị khích chứng tỏ mày vẫn chưa đủ rắn rỏi!”
“Đợi đã”.
Lúc này, Lưu Đại Hùng mới lên tiếng nói: “Ông Lý, ông có tức giận thêm nữa thì cũng không có tác dụng gì. Tốt hơn là nghĩ cách bù đắp đi, Minh Đường, cháu vừa nói là do Lý Thần khích cháu, chuyện này là như thế nào?”
Lý Minh Đường và Lưu Tử Hào kể cho họ nghe những chuyện đã xảy ra ở Cảng Victoria hôm đó.
Cuối cùng, Lý Minh Đường nghiến răng nghiến lợi, nói: “Lúc đó có lẽ Lý Thần đã biết mình sẽ chủ trì kế hoạch giải cứu thị trường, vì vậy mới cố ý khiêu khích con, khiến con rơi vào bẫy, đúng là quá nham hiểm!”
Lưu Tử Hào cũng tái mét mặt mũi, tức giận nói: “Đừng để con nắm được cơ hội, một khi con nắm được, con nhất định sẽ khiến thằng quê mùa đó chết không có chỗ chôn thân!”
Lưu Đại Hùng và Lý Diệu Khang nhìn nhau, từ từ chìm vào im lặng.
“Lý Thần…”
Lý Diệu Khang chậm rãi thốt ra cái tên này.
“Thằng nhãi này không hề đơn giản”, Lưu Đại Hùng trầm giọng nói.
Lý Diệu Khang cười vẫn còn ở Hồng Kông, vẫn còn kinh doanh ở Hồng Kông thì nhất định sẽ có cơ hội chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được”.
“Đương nhiên không thể cho qua như vậy được!”, Lý Diệu Khang trầm giọng nói: “Tuy nhiên hai ngày này biết điều chút, đừng có ra ngoài, bố sẽ sắp xếp người cố gắng hết sức đè chuyện này xuống, ít nhất thì có một tin tốt đó là người bên ngoài vẫn chưa biết chuyện mấy đứa bán khống cổ phiếu Hồng Kông”.
nói: “Bên phía giới truyền thông Hồng Kông, tôi vẫn có chút tiếng nói”.
“Được”, Lý Diệu Khang gật đầu, có một số chuyện bản thân không thích hợp lộ mặt, Lưu Đại Hùng xử lý là hợp lý nhất rồi.
…
Khi hai bố con Lý Diệu Khang đang thảo luận âm mưu, Lý Thần đã có mặt tại Quảng trường thương mại Toàn cầu ở Hồng Kông.
Nói là quảng trường nhưng thực ra nó là một tòa nhà cao nổi tiếng ở Hồng Kông.
Là tòa nhà cao nhất ở Hồng Kông, có thể nhìn thấy trong rất nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình Hồng Kông.
Trên tầng thượng tòa nhà cao 118 tầng.
Một chiếc dù che, một bàn cà phê, ba chiếc ghế.
Ngồi trên sân thượng, Lý Thần cảm nhận được làn gió mát lạnh, mây xanh nắng vàng, anh mỉm cười một cách uể oải và thoải mái.
Hoắc Hoàn Vũ ở bên cạnh ngáp một cái, lười biếng phơi nắng, liếc nhìn hàng vệ sĩ chuyên dụng đứng cách đó không xa, nhíu mày vì ghen tị.
“Bây giờ vị trí của anh trong lòng bố tôi cao hơn tôi nhiều, còn nói gì mà lo lắng cho sự an toàn của anh, phái tất cả những vệ sĩ ưu tú nhất tới bảo vệ anh, tôi còn chưa được đối xử như vậy đâu ấy nhé”.
Lý Thần mỉm cười, phớt lờ lời nói của anh ta, nói: “Jack Chen tới chưa?”
“Yên tâm đi, tôi cho người đi gọi anh ta rồi, cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám không tới!”
Khi đang nói, Jack Chen thất thần xuất hiện ở cửa sân thượng, bọn họ bốn mắt nhìn nhau. Khi Jack Chen nhìn thấy Lý Thần, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt u ám.
Khi Jack Chen gặp lại Lý Thần, hắn nghiến răng nghiến lợi hận không thể lao tới cắn chết anh!
Từ khi quay về từ nhà họ Hoắc, Jack Chen chỉ toàn nghe thấy những lời xu nịnh Lý Thần và những lời cười cợt hắn.
Không biết là từ cái miệng nào, rêu rao những lời chế nhạo mà hắn nói với Lý Thần ở nhà họ Hoắc ra ngoài.
Vì vậy Jack Chen hắn, một chàng trai ba mươi tuổi, từng có cuộc sống tựa như nhân vật chính trong câu cuốn tiểu thuyết ngay lập tức biến thành nhân vật phản diện.