Không phải anh tiếc của, số tiền này với anh chả thấm vào đâu so với tiền lãi một ngày anh kiếm được.
Nhưng làm ơn mắc oán.
Cho nhiều rồi thì không còn là ban ơn nữa mà trở thành mầm móng của việc gây thù chuốc oán.
Cứ như thế, tất cả mọi người trong thôn đều biết con trai của Lý Thừa Chiêu tiền đồ rộng mở, trả tiền vừa hào phóng vừa biết nhớ ơn, ai ai cũng khen anh.
Giải quyết xong mọi chuyện, vợ chồng Lý Thừa Chiêu đã thu dọn xong hết đồ đạc.
Chỉ cầm theo vài bộ quần áo mà thôi, lúc nào cũng có thể xuất phát.
Khóa cổng xong, Lý Thần lại đến nhà trưởng thôn một chuyến, nhờ ông ấy trông coi đất đai nhà cửa, nếu Lý Bưu còn chưa chừa thì lần sau Lý Thần sẽ không khách khí nữa.
Lý Thần không quan tâm đến chuyện đất đai nhưng anh không thích nhà thím mình, bọn họ càng muốn anh lại càng không cho.
Mà đối với Lý Thừa Chiêu, đây là đất tổ tiên để lại cho ông ấy, ông ấy không thể làm mất.
Chuyện này liên quan đến thể diện của ông ấy.
Xử lí ổn thỏa mọi chuyện, Lý Thần xếp hành lí của bố mẹ vào cốp sau, sau đó lái xe khỏi thôn Lý Gia, đi thẳng về phía thành phố.
Lưu Tú Phương ngồi trong xe sờ cái này, sờ cái kia, bùi ngùi nói: "Xe này ngồi thích thật, chắc giá cũng không rẻ đâu nhỉ?”
Lý Thừa Chiêu thì bình tĩnh hơn, nhưng đôi mắt ông ấy lóe lên sự khen ngợi.
Hai người chưa từng ngồi xe sang bao giờ, cũng không hiểu về xe, nhưng loại xe sang thế này ngồi có thích không là biết ngay.
Tô Vãn Thanh cười nói: "Giá xe không rẻ đâu ạ, nhưng số tiền này đều dựa vào tài năng của con trai cô chú kiếm được đấy ạ".
"Chắc vất vả lắm", Lưu Tú Phương đau lòng nói.
Tô Vãn Thanh che miệng cười khẽ, ẩn ý liếc nhìn Lý Thần nói: "Đúng ạ, vất vả lắm cô".
Đúng là vất vả thật, ngồi trước màn hình máy tính ấn mấy cái, mấy phút sau là có tiền ngay.
.........!
Mấy tiếng sau, khu biệt thự thành Thiên Hải, Lý Thần dừng xe trước cửa căn biệt thự đã mua, dẫn bố mẹ anh đang há hốc miệng ngạc nhiên đi vào phòng.
"Bố, mẹ, về sau hai người sống ở đây nhé, ngày mai con sẽ bảo Vãn Thanh tìm giúp việc để chăm sóc bố mẹ hàng ngày".
Nghe Lý Thần nói thế, cả Lý Thừa Chiêu và Lưu Tú Phương cùng lắc đầu.
"Thuê giúp việc làm gì chứ, tốn tiền lắm, bố mẹ còn đi lại được, sao phải chăm sóc, tóm lại không được mời giúp việc tới".
"Đừng lãng phí tiền", Lý Thừa Chiêu cũng nói.
Lý Thần lắc đầu, đành phải từ bỏ.
Anh đưa một chùm chìa khóa, một chiếc thẻ ngân hàng và mấy sấp tiền mặt cho Lưu Tú Phương nói: "Con ở ngay bên cạnh nhưng thường ngày hơi bận, bố mẹ cứ lo chuyện của mình đi, nếu rảnh con và Vãn Thanh sẽ về nhà ăn cơm với bố mẹ".
"Số tiền này bố mẹ cầm lấy đi, mật mã thẻ là sinh nhật con, bố mẹ không phải tiết kiệm đâu".
Lưu Tú Phương cầm lấy chiếc thẻ, ngoài miệng thì đồng ý nhưng nhìn dáng vẻ của bà ấy là biết, chắc chắn bà ấy sẽ không động vào số tiền trong thẻ.
Lý Thần cũng đành chịu, hai người quen tiết kiệm rồi, giờ khó mà khiến bố mẹ tiêu tiền như nước được.
Nhưng chuyện này không cần vội, từ từ rồi sửa dần cũng được.
Ít nhất thì cuộc sống bây giờ cũng tốt hơn trước kia nhiều rồi.
Tô Vãn Thanh dẫn hai người vào tham quan biệt thự, Lý Thần đi ra cửa nghe điện thoại.
"Sếp Lý, theo ý anh, chập tối nay chúng ta đã nén tập dữ liệu không quá 1MB rồi, khách hàng phản hồi rất tốt, ngay vừa nãy số người đăng kí sử dụng đã vượt quá bảy triệu người, số lượng người dùng trực tuyến đã vượt quá ba triệu người rồi".
Giọng của Mã Hoa Đằng cực kỳ hưng phấn.
"Ừ, làm tốt lắm", Lý Thần cười nói.
"Nhưng sếp Lý à, tôi nhận được tin nhắn của bạn học cũ, cậu ấy đang làm việc ở Sina, trang web Sina lớn nhất trong nước hiện nay đang thèm khát lượt người dùng của chúng ta, giờ họ đang bí mật nghiên cứu một app nhắn tin mới để đấu với chúng ta, sắp tới chúng ta sẽ mệt đấy".
Lời Mã Hoa Đằng khiến Lý Thần nhíu mày.
Theo trí nhớ ở đời trước, giờ là thời kì mấu chốt khi Sina đang chuẩn bị bước lên sàn giao dịch.
Mà theo như anh nhớ thì lúc đó đúng là Sina đã nghiên cứu ra một app nhắn tin, đánh một đòn không nhẹ vào Tencent.
Nhưng đó là chuyện của năm 2004.
Hiệu ứng domino khiến đời này Sina bước vào giới truyền thông sớm hơn so với đời trước những hai năm, mà còn là tự Sina nghiên cứu phát triển.
Giờ Sina như mặt trời giữa trưa, cùng với Net Ease và Zhihu trở thành ba cổng thông tin nội địa lớn.
Ở thời này người dùng lên mạng chủ yếu là vào cổng thông tin điện tử, chủ yếu là để xem tin tức mới nhất, kém xa so với sự đa dạng của Internet vào những năm sau.
Tencent không thể so với Sina hiện tại được, giờ hai bên đang ở một cuộc chiến không cân sức, chỉ cần Sina hắt xì một cái cũng có thể lột một tầng da của Tencent.
Vì thế ngay khi Mã Hoa Đằng nhận được tin tức, anh ấy lập tức gọi điện cho Lý Thần ngay, từ giọng điệu cũng có thể cảm nhận được sự nôn nóng của anh ấy.
"Đừng nóng, chờ tin của tôi".
"Sau đó mọi người tìm cách xem có thể xem được bản thử nghiệm nội bộ của họ hay không".
Khác với vẻ mặt ủ ê của đám người bên Tencent, Lý Thần không chút hoảng loạn nói.
Theo như đời trước thì Sina không làm gì được Tencent, sau này Tencent sẽ trở thành con quái vật khổng lồ có quy mô lên đến hàng nghìn tỷ, còn nếu Sina không nhờ có Weibo để cố duy trì thì đã phá sản lâu rồi.
Mà nhờ có trí nhớ đời trước nên Lý Thần tin chắc trận này mình có thể đánh thắng.
Giờ là lúc nằm im bất động xem Sina sẽ dùng cách gì để khai chiến với Tencent.
Lý Thần vừa cúp máy thì phía sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa.
Tô Vãn Thanh bước đến.
"Cô chú đi nghỉ rồi", Tô Vãn Thanh nói với Lý Thần.
"Ừ, vậy chúng ta cũng về thôi", Lý Thần nói.
Tô Vãn Thanh không bước đi ngay, ánh mắt cô liếc qua liếc lại nhìn Lý Thần, vu vơ hỏi: "Cậu với cái cô bạn gái cũ Hồ Bích Bích đó chút nữa thì kết hôn rồi à?"
Ơ, câu này khó trả lời ghê, vấn đề chí mạng đấy.
Lý Thần bước về phía xe Bentley, vừa đi vừa nói với Tô Vãn Thanh bằng giọng điệu không chút để ý: "Ai chả lúc mắt bị mù".
Tô Vãn Thanh nheo mắt nhìn Lý Thần, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, bước nhanh đến phía ghế phụ mở cửa ngồi vào: "Đi nào, đưa tôi về nhà".
Xe nổ máy, Lý Thần thở phào một hơi.
Tạm qua ải!
"Cậu ở một mình không sợ hả?"
Trong xe Bentley, Lý Thần lái xe về phía khu nhà Tô Vãn Thanh, vu vơ hỏi.
"Không sợ", Tô Vãn Thanh không biểu ẩn ý của Lý Thần, cô còn hào hứng trả lời.
"Cậu đừng có coi thường tôi, trước kia công việc của bố tôi rất bận, hầu như tôi toàn ngủ một mình, huống chi sau này lớn rồi".
Lý Thần khen một câu, lại nói: "Bố mẹ tôi rất thích cậu, chắc cậu cũng thấy rồi, thỉnh thoảng cậu cũng có thể tới ăn cơm với bố mẹ tôi, nhưng chỗ cậu ở hơi xa".
"Thế thì ngại lắm", Tô Vãn Thanh chớp mắt, vẫn chưa hiểu chuyện gì: "Sao có thể tới nhà cậu ăn cơm suốt được chứ".
"Nhà cậu nhà tôi cái gì, lúc trước bố cậu nói gì cậu quên rồi à?", Lý Thần nghiêm túc nói.
Tô Vãn Thanh nhớ đến lời bố mình nghiêm túc giao mình cho Lý Thần chăm sóc, lúc này cô ấy mới chợt hiểu ra ẩn ý Lý Thần nói suốt dọc đường.
Hai gò má cô nhanh chóng đỏ bừng lên, cô xấu hổ lắp bắp: "Chuyện này....."
"Dù sao cả dãy biệt thự đó đều là của tôi, mấy căn đó để không cũng phí, cậu chọn một căn cạnh nhà tôi dọn vào ở là được rồi", Lý Thần nhiệt tình mời chào.
"Ơ? Không phải cậu muốn tôi dọn đến ở cùng cậu hả?", Tô Vãn Thanh bật thốt.
"......".