Nói xong, Lý Thần quay sang Hoắc An Lan nói: "Chúng ta lên lầu đi, không cần lãng phí thời gian với một người như vậy".
Lưu Tử Hào nhìn chằm chằm Lý Thần bằng đôi mắt lạnh lùng, tức giận nói: "Đừng tưởng quen biết An Lan mà vênh váo. Loại người đại lục như mày, tao tiện tay cũng có thể bóp chết đấy".
Nói rồi, Lưu Tử Hào nhìn Hoắc An Lan nói: "An Lan, em là người nhà họ Hoắc, là con cháu thuộc hàng giàu có ở thành phố Hồng Kông, ở với loại người đại lục này sẽ chỉ hạ thấp thân phận của em xuống mà thôi".
Hoắc An Lan liếc nhìn Lưu Tử Hào nói: "Tôi nghĩ ở cùng với anh thân phận tôi mới bị hạ thấp đấy".
Nói xong, Hoắc An Lan cười nói với Lý Thần: "Đi, lên thôi, mặc kệ anh ta".
Sắc mặt xám xịt nhìn hai bóng người biến mất vào thang máy, hai tay nắm chặt của Lưu Tử Hào từ từ buông lỏng ra, hiển nhiên cả người đang ở trạng thái cực kỳ tức giận.
Đúng lúc này, Lưu Tử Hào nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng chửi rủa.
"Đậu má, cái xe đéo nào lại đi đậu giữa đường thế này? Muốn chết à?"
Lưu Tử Hào vốn đang tức giận quay đầu lao ra ngoài.
Vẻ mặt Hoắc Hoàn Vũ đen lại khi nghe vậy.
Trước đó anh ta đã nhận được cuộc gọi của Hoắc Chấn Châu, yêu cầu anh ta đi theo học hỏi Lý Thần!
Hoắc Hoàn Vũ khi nghe vậy liền lập tức xù lông lên.
Nhưng thái độ của Hoắc Chấn Châu vô cùng kiên quyết, nói rằng đây là ý của ông cụ.
Hoắc Hoàn Vũ lập tức xuống nước.
Anh ta biết bản thân muốn làm loạn thì cũng phải có giới hạn thôi, thân là con cháu của gia tộc giàu có, gia giáo của nhà họ Hoắc chắc chắn là loại nghiêm khắc nhất trong tất cả các gia tộc hàng đầu ở Hồng Kông, hơn nữa trưởng bối đã ngứa mắt với những việc anh ta làm từ lâu.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bảo Hoắc Hoàn Vũ nghe theo người đại lục đó, còn khó chịu hơn là giết chết anh ta.
Hoắc Hoàn Vũ cố nén cơn giận, đang định đến khách sạn Mandarin Oriental để cảnh cáo Lý Thần đừng có tác oai tác quái thì gặp Lưu Tử Hào ở dưới lầu.