Mục lục
Vận May Đổi Đời - Lý Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 540-550 :

Bàn tay của Nhan Hải cứng đờ giữa không trung.

Ông ta có thể cảm nhận được, lời nói của Tô Vãn Thanh không phải là đang đùa.

Nếu như ông ta thực sự chạm vào cô, cô sẽ lập tức cắn lưỡi tự tử.

Lần này, ngay cả Nhan Hải cũng có chút do dự.

Ông ta thèm khát vẻ đẹp của Tô Vãn Thanh, nhưng ông ta không muốn chơi một xác chết.

Hơn nữa nếu như Tô Vãn Thanh thực sự chết ở đây thì sẽ lớn chuyện mất.

“Chú hai”.

Nhan Hạ cũng không muốn Tô Vãn Thanh chết đây, vì vậy anh ta vỗ vai Nhan Hải, bảo ông ta dừng lại.

“Đừng khiến cô ấy kích động quá, dù sao chúng ta cũng có nhiều thời gian mà, chú cứ chờ xem cháu có cách”.

Nhan Hải lúc này tiến không được mà lùi cũng không xong, được cho một bậc để bước xuống liền thu tay lại rồi cười khẩy nói: “Đúng là kích thích mà! Chú chưa từng chơi con ả nào mạnh mẽ thế này!”

Nhan Hạ mỉm cười, lấy một viên thuốc trong túi nhựa nhỏ ra, nói: “Cháu đã chuẩn bị từ sớm rồi, thứ này cháu tốn nhiều tiền lắm mới mua được đấy”.

“Phụ nữ chỉ cần uống viên thuốc này, ý thức của cô ta vẫn rất tỉnh táo, như tay chân không có lực, cả cơ thể mềm nhũn như không xương vậy”.

“Đến lúc đó cô chỉ cần xem chúng tôi chơi cô thế nào thôi, hơn nữa nó sẽ làm tăng độ nhảy cảm của của các dây thần kinh phản ứng của cô lên gấp nhiều lần, cảm xúc khi đó thật mãnh liệt”.

Nhan Hạ phá lên cười.

Hai mắt Nhan Hải sáng lên, kinh ngạc thốt lên: “Có đồ tốt như vậy sao mày không lấy ra sớm?”

Nhan Hạ cười lạnh nói: “Chú hai, thứ tốt đương nhiên phải để cuối cùng mới lấy ra rồi. Chú không cảm thấy cho cô ta một chút hi vọng, sau đó đập tan toàn bộ chút hi vọng nhỏ nhoi đó, khiến cô ta tuyệt vọng đến cùng cực, cảm giác đó không phải rất sướng sao?”

Nhan Hải vỗ vai Nhan Hạ, cười lớn nói: “Tốt lắm, tốt lắm, chủ đã nói rồi nhà họ Nhan chúng ta, chỉ có cháu là hợp với chú nhất”.

Nhan Hạ cười gằn: “Đó là đương nhiên rồi, không có thủ đoạn thì làm sao lăn lộn được?”

Nói xong, Nhan Hạ lại nở nụ cười kỳ quái nói: “Chú hai, đợi lát nữa chú vào trước, sau khi người phụ nữ này uống thuốc, cơ thể còn mềm mại hơn rắn, chú muốn tư thế nào cũng được, hơn nữa còn đặc biệt mẫn cảm, đến lúc đó có thể nói chuyện, có thể gào thét, nhưng không thể phản kháng được”.

“Thử nghĩ xem, ngoại trừ đôi mắt đằng đằng sát khí của cô ta, gương mặt ửng hồng, biểu cảm để mê quyến rũ, trong lòng hận chú chết đi được, nhưng cơ thể buộc phải làm theo mọi chuyển động của chú. Đây không phải là một loại hưởng thụ đến tột cùng sao?”

Nhan Hải nghe thấy lời của Nhan Hạ, hô hấp dần trở nên gấp gáp, cả người đều cảm thấy nóng rực, nói: “Tốt quá! Vậy thì còn do dự gì nữa, mau cho cô ta uống thuốc đi!”

Khóe mắt Tô Vãn Thanh lộ ra chút sợ hãi, cô biết rằng, chuyện như này Nhan Hạ tuyệt đối sẽ không lừa mình đâu.

Anh ta đã lấy viên thuốc này ra, vậy thì hiệu quả của nó chỉ có mạnh chứ tuyệt đối không thể yếu hơn.

Nghĩ đến đây, Tô Vãn Thanh không do dự nữa, trong lòng thoáng hiện lên một tia tuyệt vọng cùng cực.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô kiên quyết tự cắn lưỡi mình.

Nhưng Tiểu Phi đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức giơ tay lên bóp chặt cằm của Tô Vãn Thanh, khiến cô không thể khép miệng được.

“Muốn chết sao? Đừng hòng!”



Nhan Hạ bật cười điên cuồng, cầm viên thuốc đi tới, khom người nhìn chằm chằm Tô Vãn Thanh biểu cảm dữ tợn như ác quỷ.

“Dù có chết thì cũng phải để chú cháu chúng ta hưởng thụ cho đã rồi tính tiếp!

“Có trách, thì chắc cô đi theo nhầm người. Mọi chuyện đều là do thằng Lý Thần cả thôi!”

Tô Vãn Thanh nhìn Nhan Hạ bằng ánh mắt lạnh lùng. Bởi vì cằm bị bóp chặt nên cô ấy nói rất khó khăn, thế nhưng vẫn gằn ra được: “Lý Thần sẽ không tha cho anh đâu”.

Nhan Hạ nghe thấy vậy bèn bật cười: “Lý Thần của cô lát nữa sẽ phải cúi đầu, quỳ gối xuống trước mặt tôi đấy! Cô yên tâm, cảnh tượng đó lát nữa tôi sẽ để cho cô thưởng thức!”

“Tôi sẽ để cho cô được thưởng thức cảnh tượng Lý Thần quỳ gối trước mặt tôi, sau đó sẽ chiếm hữu cô hoàn toàn!”

Nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ của Tô Vãn Thanh, Nhan Hạ thấy xao xuyến tâm hồn và dường như thái độ đối với cô cũng trở nên dịu dàng hơn. nhiều: “Cô nói xem, cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại cứ tỏ ra trịch thượng trước mặt tôi và lựa chọn Lý Thần chứ?”

Giọng nói của Nhan Hạ nâng cao, gần như muốn quát lên.



“Nó là cái gì chứ? Chỉ là đồ rác rưởi! Một con côn trùng! Tôi tùy tay là có thể đè chết con côn trùng đó!”



“Nếu cô lựa chọn tôi, chẳng phải là sẽ không có chuyện gì rồi sao? Toàn bộ mọi chuyện không thể trách tôi được mà chỉ có thể trách chính bản thân cô thôi!”

Nhan Hạ nói xong thì nhìn chằm chằm Tô Vãn Thanh, đôi mắt ánh lên vẻ si mê sau đó anh ta cười như một kẻ bị thần kinh.

“Mọi chuyện tới bước này thì dù tôi không có được cô cũng phải hủy hoại cô. Có biết tại sao tôi gọi cả chú mình không?

“Bởi vì tôi muốn từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, hủy hoại cô hoàn toàn, để tôi biến thành ác mộng trong cuộc đời cô. Cô đã không yêu tôi thì sẽ để cô hận tôi, ít nhất, thì cả đời này cũng sẽ không quên được tôi. Ha ha ha!”

Tô Vãn Thanh nhìn Nhan Hạ trước mặt và nói: “Anh điên rồi, anh hoàn toàn điện rồi! Anh là đồ biến thái!”

Nhan Hạ cười điên cuồng: “Đúng, tôi điên rồi. Tôi là kẻ biến thái! Vậy thì làm sao? Giờ tôi không chế cô, một kẻ điên, một kẻ biến thái như tôi muốn làm cô thành ra thế nào thì sẽ làm thế đó!”

“Tận hưởng cho tốt vài giờ đồng hồ tiếp theo nhé. Tin tôi đi, nó sẽ trở thành cơn ác mộng mà cả đời này cô không thể quên được. Lý Thần cũng sẽ rơi vào đau khổ bất tận vì mấy tiếng đồng hồ này!”

“Tôi muốn xem xem, khi Lý Thần biết được cô bị tôi và chú hại chơi cho tan tác chim muông thì nó còn muốn cô nữa hay không?”

“Còn cô, khi nhìn thấy nó thì có lập tức nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ của chính mình khi ở dưới cơ thể tôi không? Ha ha ha!”

Nhan Hạ vừa nói vừa cuống cuồng lấy từ trong túi ra một viên thuốc nhỏ, đưa lên định nhét vào miệng của Tô Vãn Thanh.

Tô Vãn Thanh ra sức giãy giụa, chống cự. Cô biết, nếu như bị ép nuốt viên thuốc này thì cô coi như xong, cơn ác mộng còn đau khổ hơn cả cái chết nhất định sẽ lại tới!

Nhan Hải đứng sau lưng Nhan Hạ cười lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó. Cơn dục vọng trong cơ thể trỗi dậy, hắn không thể kìm nén được nữa, thật chỉ muốn lập tức vồ lên cơ thể của Tô Vãn Thanh, và hưởng thụ cho đã đời.

Râm!

Đúng lúc này, cánh cửa bị một bóng hình đạp tung, vỡ làm bốn, năm mảnh,

Tiếng ầm ầm vang lên.



Cánh cửa vỡ làm bốn, năm mảnh. Bóng hình bay bật vào trong.

Vừa hay đụng trúng vào lưng của Nhan Hải.

Nhan Hải hoàn toàn không kịp phòng bị bỗng cảm thấy sau lưng như bị một chiếc xe tông phải, cả người ngã lăn ra đất.

Cho tới khi hắn lăn mấy vòng thì mới kịp phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.

Sự cố xảy ra đột ngột giống như một gầu nước lạnh được đổ vào nồi dầu đang sôi vậy.

Bầu không khí sục sôi.

Nhan Hạ vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy Nhan Hải đang nằm sõng soài ra đất và kêu gào, còn A Long thì tứ chi co giật, nôn ra toàn máu tươi.

Kẻ vừa bay vào kia chính là A Long.

Nhan Hạ bỗng cảm thấy bất an bèn quay lại nhìn thì thấy ngoài cửa Lưu Quân đang lao vào như một ma thần.

Phía sau Lưu Quân còn có một bóng hình trông càng âm sầm hơn.

Thấy Lý Thần xuất hiện phía sau Lưu Quân. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhan Hạ là không thể nào!

Sao Lý Thần có thể tìm thấy nơi này trong thời gian ngắn như vậy chứ?

Thế nhưng suy nghĩ này vừa dấy lên, anh ta chưa kịp dặn Tiểu Phi bắt Tô Vãn Thanh làm con tin thì Lưu Quân đã gào thét vào lao lên rồi.

Lúc này Lưu Quân mang theo sự phẫn nộ vô cùng tận như một con thú chiến hình người thì sao Nhan Hạ có thể là đối thủ của anh ta được chứ?

Đến cả hình ảnh của Lưu Quân còn trở nên không rõ ràng, Nhan Hạ chỉ cảm thấy một cơn đau thấu xương, cả người xoay vòng, bật ra sau hàng mét, đầu đập mạnh vào trần nhà sau đó giáng mạnh xuống đất.

Nhan Hạ tối sầm mặt, cả cơ thể nằm sõng soài, không đứng dậy nổi.

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của A Phi vọng tới. Nhan Hạ khó khăn quay đầu lại thì thấy cánh tay mà A Phi chộp cằm Tô Vãn Thanh đã bị Lưu Quân chộp mạnh và vặn ba trăm sáu mươi độ.

Cánh tay nhìn có vẻ mỏng manh và bình thường có thể đối phó được với ba đến năm tên đàn ông kiện tráng kia giờ bỗng bị vặn một góc trông vô cùng đáng sợ và kỳ dị.



Vị trí cổ tay, xương lòi ra khỏi thịt, gãy rời, máu me be bét, đầu xương trắng lõa.

Tay còn lại của Lưu Quân thì siết hầu A Phi, và nhấc bổng A Phi lên.

Họng bị siết chặt, A Phi muốn kêu mà không kêu được. Cơn đau kịch liệt từ trong lồng ngực dường như khiến A Phi muốn ngất lịm.

Những chuyện đó vẫn chưa hết.

Lý Thần vội vàng lao vào, chẳng buồn quan tâm tới những cảnh tượng vừa xảy ra, chỉ lao tới trước mặt Tô Vãn Thanh.

Anh đưa tay ra ôm cô vào lòng.

Giống như lấy lại được món bảo bối quý giá vừa đánh mất.

Nhìn thấy Tô Vãn Thanh bình an vô sự, Lý Thần cuối cùng cũng có thể thở phào.

Xin lỗi, anh tới muộn, khiến em phải chịu khổ rồi "

Lý Thần run rẩy nói.

Tô Vãn Thanh nhìn thấy Lý Thần thì cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng cả.

“Em biết, em biết anh sẽ dốc toàn lực đi tìm em, sau đó bảo vệ em”, Tô Vãn Thanh yếu ớt và nghẹn ngào lên tiếng.

Sau khi trải qua những giây phút căng thẳng về thần kinh, Tô Vãn Thanh bỗng cảm thấy toàn thân như bị rút sạch.

Nếu không phải vì cố gắng thì có lẽ cô đã ngất



Lý Thần nhìn Tô Vãn Thanh với vẻ yếu ớt mà đau lòng. Ai biết được mấy tiếng đồng hồ qua cô đã phải chịu sự hành hạ và căng thẳng tới mức nào.

Anh run rẩy đưa tay lên, chậm rãi áp vào mặt của Tô Vãn Thanh. Đôi mắt anh tối sầm, giống như ác ma dưới hầm bằng muốn hủy diệt tất cả.



Nhưng giọng nói của anh thì vô cùng dịu dàng: “Ai đánh em vậy?”

Tô Vãn Thanh không nói gì, chỉ đưa tay lên ôm chặt cổ Lý Thần.

Từ nhỏ tới lớn luôn được sống trong sự cưng chiều, chưa từng phải chịu khổ thì lúc này Tô Vãn Thanh bỗng bật khóc khi không thể giữ được dáng vẻ kiên cường nữa.

Cô gái này, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng có sự mạnh mẽ của riêng mình. Cô ấy còn mạnh mẽ hơn nhiều so với những cô gái cùng tuổi khác.

Bất luận gặp phải chuyện gì thì cô ấy đều muốn thử tự mình giải quyết chứ không phải việc đầu tiên là đi tìm Tô Đông Thăng hay Lý Thần.

Dù là lần này bị bắt cóc, dù có suýt nữa bị làm nhục, đối diện với hai kẻ biến thái, hung ác như Nhan Hạ và Nhan Hải thì cô cũng vô cùng biết điều và có chừng mực.

Nhưng lúc này, khi gặp được Lý Thần thì cô đã không nhịn thêm được nữa.

Nói cho cùng, cô chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Cô ấy cũng sẽ sợ hãi và lo lắng.

Tô Vãn Thanh run rẩy như một con động vật nhỏ trong lòng Lý Thần cùng tiếng khóc uất ức đến tận cùng khiến Lý Thần cũng run rẩy theo.

Sự hối hận và áy náy giống như sóng biển xô bờ.

Từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên, dù là dùng hết tiền và các khoản vay để đầu tư vào thị trường và có nguy cơ thất bại bất cứ lúc nào anh cũng đều không sợ.

Ngay cả khi ở Hồng Kông, thực hiện kế hoạch giải cứu thị trường tiền tỷ, bất cẩn là thua ngay, toàn bộ sự phấn đấu của anh có thể mất trắng thì anh cũng không sợ.

Khi ở Yến Kinh, đối diện với nhà họ Lâm, đối diện với sự áp bức của đám hào môn anh cũng không sợ.

Nhưng giờ thì anh thật sự sợ rồi.

Sợ Tô Vãn Thanh xảy ra chuyện.

Sơ xảy ra những điều không thể cứu vãn.

Tô Vãn Thanh khóc nức nở, sau khi trải qua sự căng thẳng về mặt cảm xúc thì cuối cùng tất cả cũng được xả ra hết và cô cũng ngất đi.

“Người đâu!", ôm Tô Vãn Thanh, hét về phía bên ngoài.

Lập tức có hai cô gái là vệ sĩ lao vào

“Anh Lý”, hai cô gái hô lên.

“Dìu cô Tô lên xe nghỉ ngơi, bác sĩ đã tới chưa?”, Lý Thần trầm giọng.

“Bác sĩ đã tới rồi. Đang đợi dưới tầng”, hai cô gái cẩn thận dìu Tô Vãn Thanh và nói.

Rồi hai cô ôm Tô Vãn Thanh xuống lầu. Lúc này, Lý Thần cũng đã đứng lên.

Anh đang nhìn Nhan Hải và rồi nhìn Nhan Hạ.

Sau đó anh hít một hơi thật sâu và khẽ nói: “Các người muốn chết như thế nào?”

Nhan Hải đau tới mức đầu chảy mồ hôi hạt, nghe thấy vậy thì miễn cưỡng cười lạnh lùng khinh thường.

Vì Nhan Hải cho rằng Lý Thần căn bản không dám làm gì cả.

Nhưng Nhan Hạ thì nhìn chằm chằm vào Lý Thần và thất thanh kêu lên: “Sao có thể, sao mày có thể tìm được tới đây chứ!”

Lý Thần giống như không nghe thấy Nhan Hạ nói, chỉ đi tới trước, giơ chân lên và đạp vào lòng bàn tay Nhan Hạ, lên tiếng: “Vết tát trên mặt Tô Vãn Thanh là do bàn tay này của mày đúng không?”

Vừa dứt lời, Lý Thần giẫm mạnh hơn, đè bẹp bàn tay của Nhan Hạ và day mạnh.

“A!"

Cơn đau kịch liệt xuyên thấu tâm can. Nhan Hạ há miệng, phát ra tiếng thét kinh người.

Tiếng kêu đau đó, chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy ớn lạnh rồi.



Da thịt cánh tay bị đôi giày dùng lực day mạnh.

Cơn đau đó, người thường dường như không thể chịu nổi.

Bàn tay Nhan Hạ lập tức bị rách ra, máu me be bét.

Máu tươi lan ra đất, ngay sau đó là tiếng xương gãy giòn tan.

Nhan Hạ vô thức phản kháng. Tay còn lại của anh ta vô thức túm lấy ống quần của Lý Thần muốn anh buông chân ra.

Những ánh mắt của Lý Thần càng lúc càng trở nên lạnh lùng hơn. Anh nhìn Nhan Hạ giống như nhìn một kẻ đã chết: “Không phải là tay này à? Vậy thì là tay còn lại đúng không?"

Lúc này, Lưu Quân ném A Long đã mất đi sức phản kháng qua một bên. Anh ta bước tới giơ chân đạp vào xương vai của Nhan Hạ.

Nhan Hạ kêu thét lên, cánh tay còn lại mềm nhũn, Lý Thần giơ chân đạp vào bàn tay đó.

Lúc này, khuôn mặt Nhan Hạ ngập tràn sự sợ hãi.

“Không, không phải tôi đánh!”

Giọng điệu của Nhan Hạ nhanh như đạn bắn, anh ta điên cuồng nói: “Là A Phi, cô gái đó, cô gái đó đánh!”

“Vừa nãy Tô Vãn Thanh định nhảy lầu, A Phi đã tát cô ta một cái. Cú tát đó thật sự không phải của tôi!”

Lý Thần nhìn Nhan Hạ với vẻ vô cảm cho tới khi anh ta nói hết thì anh mới nói: “Lưu Quân”.

Lưu Quân lập tức hiểu ý.

A Phi và A Long giống nhau, chỉ là tay chân. Người như vậy, căn bản không xứng để Lý Thần phải ra tay.

“Đánh phế hai cánh tay của cô ta đi”.

Câu nói của Lý Thần vọng tới thì Lưu Quân đã đi tới trước A Phi đang hoảng sợ. Không đợi người phụ nữ đó lên tiếng thì Lưu Quân đã chộp lấy hai cánh tay của cô ta.

Råc!

Xương hai vai gãy đôi.

Lưu Quân vẫn chưa hả dạ, bèn chộp lấy cánh tay phải vẫn còn khá lành lặn của A Phi và thản nhiên nói: “Là cánh tay này phải không?”

Nói xong, Lưu Quân bẻ gãy năm ngón tay trong sự kêu gào thảm thiết của A Phi.

Mặc dù xương vai gãy nhưng lúc này do sự liên kết của các dây thần kinh cảm giác nên A Phi có thể cảm nhận rất rõ ràng cơn đau kịch liệt khi từng ngón tay bị bóp nát.

Cơn đau đó khiến A Phi dường như muốn chết lặng. Cô ta muốn phản kháng nhưng giờ bàn tay trái tê dại chứ đừng nói tới việc hai xương bả vai cũng đã bị gãy khiến cô ta mất đi hoàn toàn khả năng phản kháng.

Nên đành phải trở mắt ra nhìn Lưu Quân đánh phế chính mình.

Khoảnh khắc này, A Phi dường như đã rơi vào tuyệt vọng. Cô ta biết rằng, lần này mình đã xong đời thật rồi.

Thần kinh và cơ thể chịu cú sốc quá lớn, A Phi nôn ra một ngụm máu tươi và ngất ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của A Phi thì Nhan Hạ bỗng như bị nỗi sợ hãi bao trùm.

“Lý Thần, mày định làm gì?”, Nhan Ha hét lên.

Lý Thần không nói gì, chỉ khom người tủm lấy cổ áo của Nhan Hạ, nhấc anh ta lên khỏi mặt đất sau đó dùng nắm đấm tay phải, dồn hết sức mạnh và đấm vào mặt Nhan Hạ.

Cú đấm với lực cực mạnh.

Lý Thần chưa từng luyện võ nhưng anh đang đúng độ sung sức, hơn nữa còn là sống lại tới thế giới này nên luôn chú ý tới việc rèn luyện thân thể. Vì vậy cú đấm của anh về căn bản thì người bình thường không thể nào chịu nổi.

Nhan Hạ bị Lý Thần đạp mạnh thì không cả kịp kêu, chỉ đập mạnh xuống đất.

Một ngụm máu tươi phun ra khi cả cơ thể còn chưa tiếp đất.

Máu bắn tung tóe cùng mấy chiếc răng bay ra trông vô cùng kinh người.



Nhan Hạ nằm sạp ra đất, thở một cách khó khăn.

Anh ta với cái mồm đầy máu bỗng cảm thấy nửa khuôn mặt tê dại

Nhan Hạ ngước mắt nhìn về phía Lý Thần đang đi tới, anh ta bỗng bật cười.

Khoảnh khắc này dường như anh ta không còn sợ hãi và hoang mang nữa.

Miệng toàn máu, nụ cười của Nhan Hạ giống như một vết rách từ cái túi máu nhìn trông vô cùng khủng khiếp và rợn người.

Lý Thần, mày có biết tạo đã hối hận điều gì không? Tao hối hận là sao không ra tay sớm, không chơi người phụ nữ của mày, đúng là tiếc, mẹ kiếp!”

Câu nói khiến khuôn mặt Lý Thần không có biểu cảm bỗng trở nên tối sầm.

“Nhanh thôi, mày sẽ nhanh chóng hối hận nhiều hơn nữa, ví dụ như tại sao mày lại xuất hiện ở thế giới này”, giọng nói của Lý Thần lạnh thấu tâm can.

Nhan Hạ lật người, nằm ngửa ra đất, để mặc cho máu chảy ra, anh ta cười lớn, biểu cảm vô cùng bất cần và cuồng ngạo.

“Mày tới đi, có giỏi thì tới đi! Mày tưởng tao sợ mày chắc? Tao nói mày nghe, tạo không sợ! Có giỏi, thì giết tạo đi! Mày dám không?”

“Mày giết tao thì mày cũng sẽ phải đền mạng thôi!”

Dường như Nhan Hạ chắc rằng Lý Thần không dám giết mình nên cười lớn tiếng: “Mẹ kiếp mày cùng lắm chỉ dám đánh tạo một trận, sau đó thì sao? Tao sẽ tìm được cơ hội thôi!”

“Đây là cái giá mày phải trả vì đã đắc tội với tao!"

“Tao sẽ khiến mày cả đời này sống trong cái bóng của tao!”

“Mày...á!”

Nhan Hạ nói được một nửa thì Lý Thần đã quỳ xuống và đá vào miệng anh ta nên không thể nói ra thêm được tiếng nào nữa.

Cú đá khiến Nhan Hạ từ dưới đất nảy lên. Đầu anh ta vẹo qua một bên, một ngụm máu phun ra, lần này, số răng bị đá văng càng nhiều hơn nữa.

Cơn đau kịch liệt khiến khuôn mặt Nhan Hạ méo mó. Máu me đầm đìa. Tay anh ta bấu chặt vào mặt đất, nhìn Lý Thần với vẻ thù hằn, đôi mắt ánh lên vẻ điên cuồng khủng khiếp.

“Lý Thần”.

Lúc này Nhan Hải không thể không lên tiếng. Hắn gắng gượng bò dậy, đứng trước mặt Lý Thần.

Nhan Hải hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn đau trên cơ thể, thở hổn hiển nói với Lý Thần: “Giờ cậu cũng đã xả giận rồi. Tôi khuyên cậu khi nào dừng thì nên dừng. Nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra với cháu tôi ở đây thì ông trời cũng không cứu nổi cậu đâu!”

Vừa nói, Nhan Hải vừa khẽ nheo mắt, nhìn Lý Thần cười lạnh lùng: “Nhà họ Nhan không phải điều mà cậu có thể đối phó được đâu”.

Lý Thần lạnh lùng nhìn Nhan Hải: “Ông nói với tôi cuộc đời này đã từng chơi không ít phụ nữ đúng không”.

Nhan Hải cười đắc ý: “Điều đó chẳng là gì, hàng thật thì chưa chơi bao giờ. Cũng không sao, đời còn dài, ha ha”.

Giọng điệu của Nhan Hải chứa đầy sự uy hiếp.

Hắn nhìn chằm chằm Lý Thần: “Tới đây thôi. Coi như lần này chúng tôi hơi quá đà. Còn cậu thì sao? Cùng lắm thì tôi bồi thường cho chút ít, đàm phán thỏa hiệp một chút là ok. Nếu cậu không bỏ qua thì người chịu thiệt là cậu đấy!”



Sau khi chứng kiến một vài cảnh tượng đáng sợ thì Nhan Hải cũng không hề hoảng.

Nhưng chuyện như vậy không phải là hắn chưa từng trải qua.

Trước đây vụng trộm vợ hay bạn gái của người khác, bị bắt tại trận thì Nhan Hải cũng đã từng trải qua không ít lần như thế.

Nhưng vậy thì đã sao?

Hắn là người của nhà họ Nhan.

Là em trai ruột của Nhan Bân.

Nhà họ Nhan là một thành viên có sức mạnh quan trọng trong thương hội.

Trải qua nhiều chuyện như vậy có chuyện gì mà không dùng tiền và quyền thế giải quyết được chứ?

Dần dần, Nhan Hải cũng nhận ra.

Chơi gái cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.

Khi có được địa vị như nhà họ Nhan

Thì cùng lắm bồi thường chút ít là xong.

Đối phương có được lợi ích thì cũng sẽ không còn sống chết với nhà họ Nhan nữa.

Vì vậy Nhan Hải thấy lần này cũng vậy.

Lý Thần là gì chứ?

Chỉ cần là làm kinh doanh, nếu muốn làm tiếp thì không thể nào đối đầu với nhà họ Nhan được.

Nhan Hải cảm thấy phần thắng nằm trong tay.

Dù là chuyện hôm nay thì cũng là chỉ cần đàm phán thêm. Nhà họ Nhan cho thêm một ít lợi lạc là được.

Hắn không hề phát hiện ra, ánh mắt của Lý Thần càng ngày càng lạnh lẽo hơn.

“Lưu Quân!”

Lý Thần gầm lên.

“Có mặt!”

Cơ thể Lưu Quân siết chặt, chuẩn bị ra tay.

Chỉ cần Lý Thần ra lệnh thì anh ta không cần quan tâm người trước mặt là ai.

Dù ông trời có tới thì cũng xử trước rồi tính.

Lúc này thì cảm giác muốn bùng nổ của Lưu Quân không khác gì của Lý Thần.

Bởi vì đối với Lưu Quân mà nói mọi việc đều do anh ta tắc trách nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Thậm chí anh ta đã có dự định giết chết toàn bộ những người ở đây rồi đi tự thú.

Không phải vì điều gì khác, chỉ vì muốn báo đáp ân đức của Lý Thần và Tô Vãn Thanh, và để bù đắp cho sự tội lỗi của mình.

“Thiến ông ta đi”.

Lời nói của Lý Thần sắc bén như dao đâm thẳng vào đầu của Nhan Hải.

Lần đầu tiên mà Nhan Hải phải tái mặt, lùi lại với vẻ sợ hãi và cùng sự tức giận: “Lý Thần, cậu dám!”

Tới giờ, hắn vẫn cho rằng Lý Thần đang sợ mình. Sau khi cố gắng bình tĩnh lại thì Nhan Hải phải mềm giọng.

Lý Thần, đừng kích động. Nếu cậu làm vậy thì nhà họ Nhan sẽ không tha cho cậu đâu. Đây là đại thù sống chết. Cậu thật sự vì một người phụ nữ mà làm như vậy sao? Cậu phải nghĩ cho kỹ!”

Lý Thần nhìn Nhan Hải, lạnh lùng nói: “Con người tôi, trước giờ người không gây tôi thì tôi không gây người. Nhưng một khi ai đã gây sự với tôi thì tôi phải chơi cho tới cùng. Hành vi của hai người đã thực sự chọc giận tôi rồi”.

“Thậm chí tôi còn không biết là chuyện này khiến mình tức giận tới như vậy, suýt chút nữa thì mất đi lý trí..”

“Cái chó lợi ích, thỏa hiệp gì. Mẹ kiếp đều là đồ khốn hết!”

“Không chỉ nói tới việc một mình nhà họ Nhan các người không xứng thỏa hiệp với tôi mà hôm nay dù ông trời có ở đây thì tôi cũng phải phế ông trước đã!"

Câu nói của Lý Thần như nói cho cả Nhan Hạ và Nhan Hải và càng nói cho chính mình nghe.

Một người đàn ông sống chết đời phải biết thỏa hiệp với thực tại.

Phải khom lưng khum gối trước xã hội.

Là vì một đấu gạo.

Là vì sinh tồn.

Vì cuộc sống.

Vì còn có gia đình nên phải khúm núm. Chỉ có như vậy thì mới bảo vệ tốt được người thân

Giống như ngay cả khi Lý Thần trò chuyện vui vẻ với nhà họ Lâm thì cũng vậy dù cho bọn họ ngay lúc đó chỉ muốn giẫm chết đối phương.

Bởi vì trong thế giới của người trưởng thành, lợi ích là trên hết. Đối thủ càng cao tay thì sẽ càng khó dễ vỡ mặt.

Thế nhưng khi gia đình không còn nữa thì người đàn ông còn cái đếch gì để thỏa hiệp?

Hôm nay Lý Thần muốn nói cho tất cả mọi người biết.

Nếu một khi ai đó đã động vào vảy của anh thì ông sẽ lật bàn, toàn bộ sẽ quay về tay trắng hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK