“Tôi không sợ mọi người chê cười, khoảng thời gian này tôi đã học được rất nhiều điều từ Lý Thần, ít nhất cũng đã nhận ra được bản thân mình trước kia ấu trĩ đến mức nào”.
“Bây giờ… anh ấy là mục tiêu mà tôi đang vươn tới”.
Hoắc Hoàn Vũ nhún vai, vốn dĩ anh ta không định tâng bốc Lý Thần như vậy, nhưng cứ nói cứ nói, anh ta phát hiện nói những lời này thật sự không có gì đáng xấu hổ hết. Anh ta còn cảm thấy thoải mái vì cuối cùng đã nói ra được hết những lời giấu kỹ trong lòng.
Không có gì là mất mặt khi thầy của mình là một người vô cùng giỏi giang, còn mình thì đã học hỏi được rất nhiều từ người ấy.
Trong mắt Trịnh Ngọc Linh lóe lên vẻ hưng phấn, cô ấy đã có thể dự đoán được, dựa vào những lời nói này của Hoắc Hoàn Vũ, số báo lần này nhất định sẽ cháy hàng.
“Anh Lý, anh có nghĩ mình là thiên tài đầu tư không?”
Dưới ánh đèn rực rỡ, Lý Thần ngồi trên sofa một cách tự nhiên và thoải mái, trước câu hỏi của Trần Ngọc Linh, anh suy tư một chút.
“Có thể là có chút tài năng, thực ra ban đầu tôi cũng không có hứng thú với việc đầu tư lắm, con người tôi khá lười”.
Hoắc Hoàn Vũ liếc nhìn Lý Thần, khóe miệng giật giật.
Bắt đầu rồi!
Lại bắt đầu rồi!
Người đàn ông này lại bắt đầu ra vẻ rồi!
Trong lòng Hoắc Hoàn Vũ đang điên cuồng gào thét, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí còn đang mong đợi xem Lý Thần sẽ nói gì tiếp theo.
Giọng điệu tưởng chừng như bình thản của Lý Thần lại khiến cho Trần Ngọc Linh nghẹt thở.
“Còn một câu hỏi cá nhân khác, thường ngày kết giao bạn bè anh có yêu cầu đặc biệt gì không? Liệu có quan tâm đến thân phận và địa vị của đối phương, hay là những người như thế nào mới được làm bạn của anh?”
“Không có yêu cầu gì, hợp nhau là được. Trước giờ khi kết giao bạn bè tôi không hề quan tâm đến tiền bạc và địa vị của đối phương, bởi vì tôi biết rằng, thông thường những người tầm tuổi như tôi đều không có nhiều tiền bằng tôi!”
Hoắc Hoàn Vũ bắt đầu không kìm lòng được ôm chặt ngực, trong lòng có chút đau nhói. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lý Thần, đột nhiên có chút ngưỡng mộ, không biết khi nào bản thân mới có thể nói ra được những lời ngầu đét như Lý Thần đây?
“Anh Lý, mắt nhìn đầu tư của anh rất cao. Nghe nói rằng các khoản đầu tư trước đây của anh đều có tỷ suất sinh lời đáng kinh ngạc, xin hỏi anh cảm thấy thế nào?”
“Cũng không có cảm xúc gì nhiều, kỳ thực khi kiếm được càng nhiều thì tiền cũng chỉ là một dãy các con số mà thôi”.
Nghe thấy vậy, trong lòng Hoắc Hoàn Vũ và Trần Ngọc Linh ở bên cạnh cuộn trào lên một làn sóng…
Trần Ngọc Linh nén cảm xúc bên trong, cố gắng duy trì nét mặt bình tĩnh, tiếp tục phỏng vấn.
“Vậy thì, anh Lý, xin hỏi anh có mục tiêu nào không? Hoặc là có từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ trở thành người giàu nhất đại lục không?”
“Không có, nếu như nói đến mục tiêu thật sự, ít nhất cũng phải là người giàu nhất thế giới”.
“…”
Lúc này, Trần Ngọc Linh và Hoắc Hoàn Vũ lại tối sầm mặt mày, ngay cả Trần Ngọc Linh, người đã từng được huấn luyện nghiêm ngặt cũng không thể nào giữ được bình tĩnh trong buổi phỏng vấn này.
Hoắc Hoàn Vũ muốn mua một lọ thuốc trợ tim cấp tốc!
Đây là lời con người nói ra sao?
Trong mắt của anh, người giàu nhất đại lục miễn cưỡng thế sao?
Sau đó, Trần Ngọc Linh theo như quy trình hỏi Lý Thần thêm vài câu rồi kết thúc buổi phỏng vấn.
Sau khi tắt máy quay, phỏng vấn kết thúc, Trần Ngọc Linh thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa hoàn thành một dự án lớn.
“Anh Lý, anh chắc chắn là người giàu có đặc biệt nhất mà tôi từng phỏng vấn đấy”.
Lời nói của Trần Ngọc Linh được tất cả các nhân viên công nhận.
Sau một loạt những câu nói gây sát thương cao, cuộc phỏng vấn này đã kết thúc thành công.
Sau khi đám người Trần Ngọc Linh rời đi, Hoắc Hoàn Vũ lau mồ hôi, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Thần, vui vẻ hỏi: “Anh có biết mình ra vẻ đến mức nào không?”
Lý Thần kinh ngạc nói: “Nhưng tôi toàn nói lời thật lòng thôi mà”.
“…”